CỘI RỄ - Trang 498

nhọ với da trắng quá khác nhau, chả bao giờ hòa hợp được".

"Ông í nói phải, tui cũng nghĩ thế", Kunta nói, "Dưng mà người da

trắng nói mồm thế thôi, chứ vẫn lấy thêm nhọ từ châu Phi sang!"

"Anh hiểu vì sao tôi phải làm tốt", Hatti nói, "Ở Jơjiơ và hai bang

Carôlinơ, họ bắt nhọ làm mùa bông từ khi nhận cái máy cán bông í vào
mấy năm trước đây. Cũng vì lý do í, khối ông chủ ở quanh vùng này đem
nhọ xuống miền Nam bán đắt gấp hai, gấp ba giá mua hồi trước".

"Bác vĩ cầm bỉu các ông chủ nhớn dưới miền Nam sai bọn xú-ba-dăng

vừa đê tiện, vừa hung dữ thúc bách cánh nhọ dư con la, con lừa để vỡ đất
thành dững cánh đồng bông mới".

"Ừ, thảo hèn báo chí gần đây đầy dững thông báo về bọn trốn chạy",

Hatti nói.

Đúng lúc ấy, các chị hầu bàn bắt đầu mang bát đĩa bẩn về nhà bếp,

Hatti tươi rói kiêu hãnh: "Xem chừng họ đã ăn đầy tễ. Khoảng này ông chủ
đang rót riệu sâm-banh trong khi bàn được dọn sạch để bày đồ tráng
miệng", chị nói với Kunta. "Tui thấy anh rất thích bánh nhân mận thì phải".
Chị đặt một chiếc bánh nhân mận lên một chiếc đĩa con trước mặt anh.
"Ngoài ra, ở đây họ còn có đào ngâm riệu, dưng mà tui chợt nhớ là anh
không có đụng đến riệu".

Trong khi thưởng thức chiếc bánh ngon lành, Kunta chợt nhớ đến một

thông báo về nô lệ chạy trốn mà mới đây Bel đã đọc ở báo Gazét cho anh
nghe. "Nữ lai trắng lai đen, cao lớn", thông báo nói, "Vú rất to, vú bên phải
có một sẹo sâu. Nói dối và ăn cắp một cách quỷ quyệt, có thể trình ra một
giấy thông hành giả vì chủ cũ đã để cho thị học hành, biết viết chút ít, hoặc
giả thị có thể tự nhận mình là nhọ tự do".

Hatti ngồi phịch xuống, ngón tay vân vê một quả đào ngâm rượu lấy

ra từ một cái hũ và bỏ tọt vào mồm. Đưa mắt qua căn bếp, nhìn vào hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.