CỘI RỄ - Trang 549

phương. Ông nghĩ là, vì nhiều lý do, bất kể điều gì ông sắp nói với Nâuơ
đều phải được cân nhắc cẩn thận.

Ông nghiêm nghị nói: "Tau không bỉu mầy chạy hay không chạy. Cơ

mà nếu mầy chưa sẵn sàng chết, ngộ dư mầy bị bắt, là mầy còn chưa sẵn
sàng".

"Cháu không có định bị bắt", Nâuơ nói. "Cháu nghe nói cái chính là

mình cứ theo sao Bắc đẩu, rồi có người da trắng Quêicơ khác mấy các nhọ
tự do giúp mình trốn ban ngày. Thế rồi một khi đến cái bang Ôhaiô í là
mình tự do thôi".

Nó chả biết gì cả, Kunta nghĩ thầm. Làm sao việc tẩu thoát lại có thể

đơn giản đến thế được? Nhưng rồi ông hiểu ra là Nâuơ còn trẻ - như ông
dạo xưa, rằng cũng như phần đông nô lệ, Nâuơ ít khi đặt chân ra ngoài địa
phận đồn điền. Chính vì thế mà phần lớn những kẻ chạy trốn, đặc biệt là
cánh lực điền, thường bị túm sớm đến thế, sau khi bị gai góc cào tướp máu,
đói gần chết và thất thểu trong rừng cùng những đầm lầy nhung nhúc rắn
hổ mang và rắn chuông. Vụt cái, Kunta nhớ lại cảnh chạy trốn, bầy chó,
những cây súng, những ngọn roi - cái rìu.

"Mầy chẳng biết mầy đang nói gì đâu, thằng nhỏ ạ!" ông rít lên, nói

rồi lại hối luôn, gần như cùng một lúc. "Tau muốn nói là... cái đó không dễ
dư thế đâu! Mầy có biết gì về dững con chó săn họ dùng để bắt mầy
không?".

Bàn tay phải của Nâuơ luồn vào túi và rút ra một con dao. Gã mở ra

đánh tách, lưỡi dao được mài sắc đến độ ánh lên lờ mờ. "Cháu hình dong là
chó đã chết thì chả ăn thịt được ai". Catô đã nói là Nâuơ không biết sợ gì
cả. "Cháu không thể để cái gì ngăn mình lại, thế thôi". Nâuơ nói, gập dao
lại và bỏ vào túi.

"Ờ, nếu mầy chạy thì mầy sẽ chạy", Kunta nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.