CỘI RỄ - Trang 767

thưa ông?".

Tôm bật ra: "Và còn bà nội chúng tui, bà Xerơ và bà Malizi và cụ

Pompi? Cũng là gia đình cả, sao ông không nhắc đến"...

"Ta không có ý định ấy! Ta không thể mua tất cả các ả mà một gã trai

vớ được để tòm tem cho khỏi cảm thấy cô đơn!" cha lái buôn nô lệ kêu lên
mỉa mai. "Còn như đám già thân tàn ma dại này, họ đi còn không nổi nữa là
làm việc, chả khách nào thèm mua họ? Nhưng ông Liơ tốt bụng đã bằng
lòng để cho họ tiếp tục lê lết ở quanh đây".

Giữa những tiếng kêu, khóc òa lên, Bà Nội Kitzi nhảy ra ngay trước

mặt mexừ Liơ nói như rứt từng tiếng ra khỏi cổ họng: "Ông đã đẩy chính
con giai ông đi rồi, chả nhẽ tui không thể chí ít là được ở mấy lũ cháu ư?"
Thấy mexừ Liơ vội vã nhìn đi chỗ khác, bà cụ sụm xuống đất, những cánh
tay trẻ, khỏe nắm lấy và đỡ bà dậy trong khi các bà già Malizi và Xerơ gần
như đồng thanh tru lên: "Ông chủ, tui chỉ còn có bọn nó là gia đình thôi!"...
"Tôi cũng thế, thưa ông chủ! Bầy tui sống cùng nhau đã năm mươi năm có
lẻ!" Bác Pompi già khụ tàn phế thì chỉ ngồi, không đủ sức đứng dậy khỏi
ghế, nước mắt ròng ròng trên má, nhìn thẳng trước mặt như mất hồn, môi
mấp máy như cầu nguyện.

"IM MỒM". Lão lái buôn nô lệ hét. "Ta bảo các ngươi lần chót đấy.

Rồi các ngươi sẽ mau chóng thấy ta biết cách trị nhọ như thế nào!".

Cặp mắt Tôm tìm kiếm và trong một thoáng chốc, quyện lấy luồng

mắt mexừ Liơ và Tôm lựa lời nói, giọng khàn đi: "Thưa ông chủ, chúng
cháu rành là khổ tâm thấy ông gặp sự không may, và chúng cháu biết sở dĩ
ông bán chúng cháu chỉ là vì ông buộc lòng phải làm thế mà thôi...".

Mexừ Liơ có vẻ gần như cảm kích, rồi mắt ông lại cụp xuống và mọi

người phải cố gắng mới nghe rõ lời ông. "Phải ta chẳng hiềm ghét gì đứa
nào trong bọn bay, nhỏ ạ..." ông lưỡng lự. "Tình thật, thậm chí còn có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.