CỘI RỄ - Trang 778

"Vâng, nhất định là con nhớ chứ". Anh dừng một lát. "Không biết bi

giờ, cụ bao nhêu tuổi nhỉ?".

"Mẹ không nghe nói, chí ít cũng là theo sự nhớ của mẹ". Một vẻ bối

rối lộ trên mặt bà. "Còn tùy là mình nói về thời kỳ nào. Khi Bà Nội Kitzi bị
bán đi khỏi cụ mấy cụ bà, thì cụ tuổi này, rồi khi Thượng đế gọi cụ về chầu,
thì cụ lại tuổi khác…". Bà ngần ngừ. "Con biết đấy, bà nội sắp bảy mươi,
thì cụ ắt chết đã lâu rồi. Cả cụ bà nữa cũng vậy. Tội nghiệp linh hồn các
cụ!".

"Phải…" Tôm nói, vẻ trầm tư. "Đôi khi con cứ tự hỏi không biết hình

dáng các cụ ra sao. Cứ nghe kể về các cụ hoài!"

Matilđa nói: "Mẹ cũng thế, con giai ạ". Bà rướn thẳng người trong

chiếc ghế tựa. "Dưng mà lại nói về bà nội, bà Xerơ và bà Malizi, đêm nào
mẹ cũng quỳ gối xin Thượng đế ở bên các bà và mẹ cầu nguyện là hôm nào
đó, bố con tới đây, tền đầy túi và mua các bà về". Bà cười rạng rỡ. "Một
buổi sáng, chúng mình ngước nhìn lên, thấy cả bốn người tự do dư chim
trời!".

"Đó rành là một cảnh tượng đáng nhìn!" Tôm nhoẻn miệng cười.

Một sự im lặng buông xuống giữa hai mẹ con, mỗi người chìm vào

những ý nghĩ riêng. Tôm đang suy tính rằng bây giờ là một thời điểm và
không khí thuận lợi hơn lúc nào hết để anh tâm sự với mẹ về một điều mà
anh đã thận trọng giữ kín, không để lộ cho ai biết, song xem ra bây giờ
đang có chiều hướng phát triển.

Anh dùng một câu hỏi lúc trước của Matilđa để đưa đà: "Mẹ à, ban

nãy mẹ đã hỏi con có khi nào nghĩ đến chuyện lấy vợ, phải không ạ?"

Matilđa rướn người phắt dậy, mặt rạng rỡ và mắt sáng lên: "Phải, con

giai ạ!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.