CỘI RỄ - Trang 777

cơn ủ rũ khác thường của mẹ anh gần đây, là cái thời hạn mà đáng lẽ cha
anh phải trở về, nay đã qua hàng mấy tháng. Như bà vừa mới nói, bà lại
phải sống với sự vắng mặt của chồng.

Tôm bàng hoàng khi Matilđa đột nhiên đưa mắt nhìn anh: "Khi nào

con lấy vợ?".

"Bi giờ con chưa nghĩ đến chuyện í..." Bối rối, anh ngập ngừng và

chuyển sang chuyện khác. "Con đang nghĩ về chuyện làm sao đưa được bà
nội, bà Xerơ và bà Malizi về. Mẹ, hiện chúng ta đã để dành được ước
chừng bao nhêu?".

"Không phải ước chừng gì cả! Mẹ nói đích xác cho anh biết! Cộng cả

hai đôla bốn xu anh đưa mẹ chủ nhật rồi là tám mươi bảy đôla năm mươi
xu".

Tôm lắc đầu: "Con còn phải làm hơn nữa".

"Giá Vơjơl mấy bọn nó góp thêm vào nữa".

"Không thể trách họ được. Việc đồng áng làm mướn thật khó kiếm, vì

phần lớn các ông chủ cần thuê mướn người đều gọi đám nhọ tự do, các cha
này làm chết thôi để kiếm hăm nhăm xu một ngày, không có thì chết đói.
Rành là con phải làm nhều hơn thôi! Bà Nội, bà Xerơ và bà Malizi, tất cả
đều già tợn rồi!".

"Bà Nội bi giờ quãng bảy mươi, còn bà Xerơ mấy bà Malizi thì ngót

tám mươi rồi".

Một ý nghĩ bất chợt đến với Matilđa nét mặt bà bỗng có vẻ xa vời.

"Tôm, con có biết mẹ chợt nghĩ đến cái gì không? Bà Nội thường kể cụ
thân sinh ra bà là người Phi, cụ ghi nhớ tuổi mình bằng cách bỏ dững hòn
sỏi vào trong vỏ một quả bầu. Con có nhớ là bà nói thế không?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.