của anh mà còn vì anh có phong thái đĩnh đạc và hiển nhiên là thông minh
nữa. Thậm chí anh còn biết viết chút ít nữa, cô nhận thấy thế khi anh ký
vào biên lai. Trong nhiều tuần sau, qua những cuộc đi dạo trong rừng với
anh - mỗi tuần độ một, hai lần - cô còn phát hiện ra anh là một thanh niên
có uy tín, chăm đi nhà thờ, có ước vọng dành dụm được đủ tiền để dựng lên
một trang trại riêng và anh đã khỏe lại dịu dàng không kém.
Mãi đến khi hai người thường xuyên gặp nhau đã được ngót ngét hai
tháng - và đã bắt đầu bí mật bàn chuyện cưới xin - Tôm mới ra lệnh cho cô
không được lén lút phải dẫn anh ta về nhà ra mắt sau khi lễ nhà thờ,
Ilizơbớt nữa (thực ra, ông biết chuyện từ đầu) vào chủ nhật tới, y lời làm
theo. Jon Tôlen tỏ ra thân mật và hết sức kính trọng khi Ilizơbơt giới thiệu
anh với Tôm; ông này thậm chí còn ít nói hơn mọi khi và, chỉ sau vài phút
bông đùa gượng gạo, đã cáo lui. Sau khi Jon Tôlen ra về, Tôm gọi Ilizơbơt
đến, nghiêm nghị nói: "Xem cái cách mầy lăng xăng quanh thằng thanh
niên í thì rõ ràng là mầy kết nó rồi. Hai đứa mầy có tính chuyện gì không?".
"Bố định nói gì thế bố?" cô lắp bắp, mặt đỏ bừng bừng.
"Lấy nhau! Chúng mầy tính thế phải không?".
Cô không nói được.
"Mầy đã nói mấy bố! Chà, bố muốn ban phước cho mầy vì bố cũng
mong mầy được sung sướng nhiều dư mầy mong". Nó có vẻ là một người
tốt đấy... dưng mà bố không thể để con lấy nó được."
Ilizơbơt nhìn ông, không hiểu.
"Nó cũng duôm duôm. Nó có thể gần gần coi dư da trắng - cơ mà
không hoàn toàn thế. Nó dở dơi dở chuột. Con có hiểu bố nói gì không? Nó
quá trắng đối mấy người da đen, quá đen đối mấy người da trắng. Đã đành
vẻ ngoài là bẩm sinh thế, nó không làm sao khác được, dưng mà bất kể nó
có cố mấy, cũng chả bao giờ nhập vào đâu cho hợp được. Mới lại mầy phải