Tôi nằm trên giường, ngước nhìn trần nhà màu ngà voi và chim vào băn
khoăn.
Khác với Mitsuru có mục tiêu rõ ràng là thi đậu ngành Y, trường tư thục
không phải đích đến bằng mọi giá của tôi. Kinh tế eo hẹp thì chỉ còn cách
duy nhất là vào trường công lập. Chỉ có điều, không biết chuyện ở trọ sẽ
tiếp tục đến khi nào. Tôi thật sự rất lo lắng, lỡ tôi đầu tư học hành rồi sau đó
lại phải nói tạm biệt với cơ thể Makoto ngay trước kỳ tuyển sinh, thì chẳng
phải bao công sức sẽ đổ sông đổ biển ư?
"Makoto, mẹ vào được không?"
Giọng bà mẹ vang lên giữa cơn phiền muộn của tôi.
Không đợi tôi trả lời, cánh cửa kêu xạch một tiếng, bà đã tự mở cửa vào
phòng.
"Xin lỗi con về chuyện lúc nãy..."
Tôi vội vàng chui tọt vào chăn. Hình như bước chân của bà chững lại.
"Thế nhưng, mẹ tính kỹ lắm rồi. Mẹ đã thảo luận với cha nhiều lần, và
cũng xin ý kiến thầy Sawada nữa."
"Thầy Sawada?"
Sao lại có thầy Sawada ở đây?
"Nếu có thể thì mẹ muốn con cân nhắc kỹ càng hơn. Mẹ mong chuyện
này sẽ không dồn ép hay khiến con phiền muộn nữa."
Nghe giọng điệu căng thẳng của mẹ, tôi chợt hiểu. Ra vậy. Makoto vừa
sống lại từ ca "chết hụt", và người mẹ vẫn chưa biết nguyên nhân của vụ tự
sát. Chắc cho rằng Makoto tự sát vì áp lực thi cử, và đang lo sợ khả năng
tương tự lại xảy ra.