CON CHIM XANH HẠNH PHÚC - Trang 121

CHƯƠNG X
TỈNH THỨC

Cái đồng hồ của ông nội trong ngôi nhà tranh của ông tiều phu Tyl đã gõ

tám tiếng; và hai đứa con của ông, Tyltyl và Mytyl vẫn nằm ngủ trên hai cái
giường nhỏ xíu của chúng. Mẹ Tyl đang đứng chống nạnh nhìn chúng, tấm
tạp dề cuộn lên, vừa cười vừa lẩm bẩm:

— Mình không thể để cho chúng tiếp tục ngủ tới tận giữa trưa - Bà nói -

Nào, dậy đi, các con biếng lười của mẹ!

Nhưng việc lay động chúng, hôn chúng hay kéo tấm chăn ra khỏi người

của chúng vẫn chẳng có tác dụng gì: chúng tiếp tục ngả đầu lên gối, mũi
hướng lên trần nhà, mồm mở rộng, mắt nhắm tịt và đôi má đỏ hồng.

Cuối cùng, sau khi nhận một cú cù nhẹ vào sườn, Tyltyl mở một mắt ra

và lẩm bẩm:

— Sao?... Chị Ánh Sáng?... Chị đâu rồi?... Không, không, đừng bỏ đi…
— Ánh sáng! - Mẹ Tyl kêu lên, bật cười - Sao, dĩ nhiên, đó là ánh

sáng… Đã xuất hiện từ rất lâu rồi!... Có chuyện gì với con thế?... Trông con
quýnh quáng thế kia…

— Mẹ!... Mẹ! - Tyltyl nói, dụi mắt - Đúng là mẹ rồi!...
— Sao, tất nhiên, là mẹ đây!... Sao con nhìn mẹ chòng chọc như vậy?...

Mũi của mẹ xoay ngược lên trên hở?

Lần này Tyltyl đã hoàn toàn tỉnh táo và không bận tâm tới việc trả lời

câu hỏi. Nó vô cùng sung sướng! Như đã hàng thế kỷ qua nó mới gặp lại
mẹ nó và nó chưa bao giờ chán việc hôn bà.

Mẹ Tyl bắt đầu khó chịu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con trai bà mất trí?

Lúc này nó đột nhiên nói về một cuộc hành trình dài với Bà tiên, Nước,
Sữa, Đường, Lửa, Bánh Mì và Ánh Sáng! Nó tin chắc rằng nó đã đi xa cả
một năm!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.