CON CHIM XANH HẠNH PHÚC - Trang 6

chuyện của tôi.

Ngôi nhà nhỏ của Bố Tyl là ngôi nhà nghèo nhất trong vùng; và thậm chí

trông nó càng có vẻ tồi tàn hơn vì nó nằm đối diện với một biệt thự tuyệt vời
nơi đám trẻ nhà giàu cư ngụ. Từ cửa sổ của ngôi nhà nhỏ, bạn có thể nhìn
thấy những gì đang diễn ra bên trong căn biệt thự khi phòng ăn và phòng
khách sáng đèn vào buổi tối. Và, vào ban ngày, bạn trông thấy đám trẻ con
chơi đùa trước sân, trong những khu vườn và trong những ngôi nhà kính mà
mọi người thường đi suốt quãng đường từ thị trấn tới thăm vì chúng luôn
mọc đầy những loài hoa hiếm có nhất.

Buổi tối hôm đó không như những buổi tối khác, vì đó là đêm Giáng

sinh, Mẹ Tyl đặt hai đứa con bé bỏng của bà vào giường và hôn chúng một
cách trìu mến hơn ngày thường. Bà thấy hơi buồn, vì do thời tiết giông bão,
Bố Tyl không thể vào rừng đốn củi, và do đó bà không có tiền để mua quà
để đặt vào tất của Tyltyl và Mytyl. Chẳng bao lâu, hai đứa trẻ đã ngủ thiếp
đi, vạn vật lặng im và tĩnh mịch, không một tiếng động nào trừ tiếng rừ rừ
của con mèo, tiếng ngáy của con chó và tiếng chiếc đồng hồ treo tường của
ông nội kêu tích tắc.

Nhưng đột nhiên một ánh sáng rực rỡ không kém ánh mặt trời luồn qua

mấy cánh cửa chớp, cây đèn trên bàn tự sáng lên trở lại và hai đứa bé thức
giấc, ngáp, dụi mắt, duỗi tay ra, và Tyltyl kêu lên với giọng cảnh giác:

— Mytyl?
— Dạ, anh Tyltyl?
— Em chưa ngủ sao?
— Còn anh?
— Không. Sao anh có thể ngủ được khi anh đang nói chuyện với em?
— Anh à, có phải hôm nay là lễ Giáng sinh không? - Em nó hỏi.
— Chưa, mai lận. Nhưng năm nay ông già Noel sẽ không mang tới cho

chúng ta món gì đâu.

— Vì sao?
— Anh nghe Mẹ bảo Mẹ không thể ra thị trấn để nói cho ông ấy biết.

Nhưng năm sau ông ấy sẽ tới.

— Năm sau có lâu lắm không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.