CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ - Trang 125

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Không buồn bã, không khổ đau, không một cảm giác gì rõ rệt, tôi thấy mình đang bước

đi trên những cụm mây trắng nõn đuổi theo Trâm, mặc những giọt lệ ướt đẫm hai má và

mằn mặn, bỏng rát trên môi . Trâm đi phía trước, thỉnh thoảng quay lại nháy mắt và mỉm

cười nghịch ngợm với tôi . Nhưng dù tôi cố hết sức chạy theo vẫn không làm sao đuổi kịp
Trâm. Khoảng cách giữa hai đứa mỗi ngày một xa . Tôi hốt hoảng kêu lên :

- Trâm ơi, chờ tôi với !

Trâm liền đứng lại và quay nhìn tôi . Tôi thấy Trâm không cười nữa . Mà Trâm khóc, hệt

như đêm hôm nào Trâm tiễn tôi lên đường. Và cũng như đêm hôm ấy, Trâm nói :

- Anh đừng buồn nữa nghen !

Tôi gật đầu .

- Tính tôi bộp chộp, ưa nghịch phá, có gì anh đừng giận tôi nghen !

Tôi lại gật đầu .

- Mai mốt đi dạy xa có cần gì anh biên thư cho tôi nghen !

- Ừ, tôi sẽ biên thư cho Trâm ! - Tôi sụt sịt nói .

- Rồi chừng nào nghỉ hè anh nhớ về thăm tôi nghen !

Tôi quệt nước mắt, đáp :

- Ừ, tôi sẽ về thăm Trâm !

Đột nhiên Trâm thở dài :

- Nhưng mà rồi anh đâu có biên thư cho tôi, nghỉ hè anh cũng đâu có về thăm tôi ! Thôi

anh ở lại đi, tôi đi đây !

Trâm vừa nói dứt, tôi không còn thấy Trâm đâu nữa . Chỉ có Lan Anh vẫn đang thổn thức

trên vai tôi .

Chương 30: Còn Chút Gì Để Nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.