CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ - Trang 42

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Tới trường, tôi thấy mọi người đứng lố nhố ngoài hành lang. Thi vấn đáp, ban giám khảo

kêu từng tên người một.

Trong khi chờ tới lượt mình, tôi ngồi bệt xuống trước hiên, lật sách ra xem lại . Lo thì

xem vậy thôi, chứ lúc này tôi chẳng còn đầu óc nào nhét thêm lấy nửa chữ.

Ngồi kế bên tôi là một con nhỏ tóc xù, mang kiếng cận. Nó ăn mặc trông rất chướng.

Quần tây ống chật bó sát hai chân, áo sơ mi rộng thùng thình dài gần tới gối . Thú thật là

trông nó ngồ ngộ, tôi có liếc trộm một cái . Gương mặt nó khá đẹp, thanh tú. Mũi thẳng, hơi

Tây một chút. Nhưng mái tóc của nó khiến tôi phát rét, không dám nhìn lâu .

Nó không biết tôi "rét" nó nên nó lấy đầu gối nó cụng đầu gối tôi một cái:

- Bộ ở nhà ông không chịu học bài sao tới đây ngồi học ?

Tôi xoa xoa đầu gối, đáp:

- Đâu có ! Ở nhà tôi vẫn học, giờ xem lại cho nhớ !

Nó nhún vai:

- Giờ này làm sao nhớ nổi !

Nó đúng là nhà tâm lý. Tôi thở dài thú nhận:

- Ừ, tôi xem mà chẳng nhớ được chữ nào !

- Vậy đừng xem nữa !

Nó góp ý mà như ra lệnh. Nghe lời nó, tôi gấp sách lại .

Thấy tôi là người dễ nghe lời xúi bậy của phụ nữ, nó khoái lắm, làm quen tiếp:

- Ông ở ngoài Trung mới vào phải không ?

- Ừ.

Nó gật gù:

- Nghe cái giọng nặng chịch của ông là tôi biết liền !

Con nhỏ này kỳ cục ! Tôi trạc tuổi nó mà nó cứ kêu bằng "ông", nghe chướng chướng thế

nào ! Nhưng tôi nghĩ trong bụng chứ không dám nói ra . Bộ tịch và cung cách ăn nói của nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.