CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ - Trang 53

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

- Chị kỳ quá !

Trâm vẫn không tha :

- Ăn nhiều mau lớn, mai mốt còn lấy chồng, có gì đâu mà mày giấu !

Rôì không đợi tôi có bằng lòng hay không, Trâm chạy đi kêu ba tô bún riêu .

Chẳng biết làm sao, tôi đành phải bưng tô bún ngồi húp sì sụp giữa chợ. Quỳnh cũng ăn

tỉnh, vừa ăn cô bé vừa cười với tôi bằng mắt. Tự nhiên, tôi chẳng thấy xấu hổ chút nào . Ngồi

ăn như thế này, với Quỳnh, kể cũng vui !

Ngồi chơi đến trưa, tôi phụ Trâm và Quỳnh đẩy chiếc xe con bốn bánh chở hột vịt về.

Ba người đẩy một chiếc xe, Quỳnh đi giữa, Trâm bên trái, tôi bên phải . Cả buổi ngoài

chợ bị Trâm ngồi cản mũi kỳ đà, bây giờ được đi bên cạnh Quỳnh, tôi khoái lắm.

Nhưng tôi vừa hạ giọng nói nhỏ bên tai Quỳnh :

- Ngày mai anh lại ra chợ chơi nữa hén ?

Quỳnh chưa kịp trả lời, Trâm đã liếc xéo :

- Ở đây không chơi nói chuyện thì thầm à nghen !

Biết Trâm phá "cho vui" nhưng thú thật kể từ lúc đó đến khi về tận nhà, tôi chẳng còn

dám "hạ giọng" thêm một lần nào nữa .

Chương 13: Còn Chút Gì Để Nhớ

Ngôi trường tôi học nằm trên một con đường thật đẹp. Hàng cây điệp chạy dài hai bên,

cứ tới mùa khai trường, bông điệp rắc đầy trên lối đi như một cơn mưa màu vàng, bám cả

vào áo, vào tóc của bọn sinh viên chúng tôi .

Trường trông có vẻ cổ kính nhưng không kém phần thơ mộng. Mái ngói xám phủ đầy

rêu lưu cữu nằm nấp dưới những tàng cổ thụ xanh um với những cành nhánh rậm rạp như

muốn lợp kín cả bầu trời . Đằng trước dãy phòng học là một sân cỏ mềm, tươi mát nơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.