một hiện tượng lạ. Thằng Bảo, một đứa chơi khá thân với tôi sau này, nhận xét : "Một đứa
hiện sinh chúa , một đứa nhà quê chay, đúng là một cặp lý tưởng không hiểu nổi !".
Tôi chẳng thấy có gì là không hiểu nổi . Tuy nhiên nghe tụi bạn xì xào tôi cũng hơi nhột.
Tôi "méc" với Kim Dung. Nó phẩy tay :
- Kệ tụi nó ! Con người có bản lĩnh phải biết đứng cao hơn dư luận !
Tôi chẳng có bản lĩnh, tôi cũng chẳng muốn đứng cao hơn dư luận làm gì nhưng xét về
quan hệ bạn bè tôi thấy Kim Dung chẳng có điểm nào xấu để không chơi với nó. Thế là tôi
nghe lời Kim Dung "kệ tụi nó". Tôi chẳng dám bắt chước Kim Dung "cúp cua" đi chơi nhưng
khi tan trường ra, nó rủ tôi "đi lông bông" (nói theo ngôn ngữ của nó) là tôi đi liền. Những
lần "đi lông bông" sau này, tôi không còn dám để xe đạp ở trường nữa . Tôi đạp xe về nhà
cất. Kim Dung chạy honđda tà tà theo và đứng đợi tôi ngoài đầu hẻm. Thú thật là tôi rất
thích đi chơi với Kim Dung. Nó biết rất nhiều nơi, nhiều thứ.
Kim Dung lại rất tốt với tôi . Nó có vẻ khinh bạc, phớt đời nhưng đối với tôi lại rất chu
đáo . Đặc biệt, không bao giờ Kim Dung để tôi trả tiền một thứ gì. Lúc đầu tôi không chịu .
Nó gắt :
- Tôi là con nhà giàu, chuyện tiền bạc ông để tôi lo !
Sợ nó giận, tôi không dám cãi .
Những lần đầu, tôi rất khó chịu và cảm thấy vô cùng ngượng ngập. Nhưng rồi thấy nó
tỉnh bơ, tôi cũng quen dần. Bây giờ thì tôi mặc xác nó : con người có bản lĩnh phải biết đứng
cao hơn... chuyện tiền bạc !
Nhưng đi chơi với Kim Dung không phải chỉ gặp toàn những điều thú vị.
Chương 16: Còn Chút Gì Để Nhớ
Một buổi tối, tôi qua nhà bác Tám dạy kèm như thường lệ, không thấy Quỳnh đâu .
Tôi hỏi, chị Kim nói :