Nhưng dù Quỳnh có giả bộ hay không thì chuyện của tôi và Quỳnh vẫn diễn tiến ngày
càng thuận lợi, dù cái điều khó nói nhất vẫn chưa ai nói với ai . Nhưng tôi nghĩ, so với mối
quan hệ gần gũi và sâu đậm trên thực tế thì cái điều kia không có gì quan trọng. Nó sẽ được
nói ra vào thời điểm thích hợp và cần thiết nhất.
Đầu năm thứ ba, tôi mua một chiếc xe mTôi hzi, vì vậy tôi không còn chở Quỳnh đi học
nữa . Tuy nhiên điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến mối tình của tôi . Hằng ngày, tôi vẫn đạp xe
chạy bên cạnh Quỳnh, đưa cô bé đến trường. Buổi trưa, chúng tôi lại chạy xe song song bên
nhau trên đường về.
Lúc này Quỳnh đã là cô nữ sinh lớp mười hai, trông chẳng còn bé bỏng như lần đầu tôi
gặp. Quỳnh trở nên đẹp hơn, quyến rũ hơn và cô bé bắt đầu ý thức được điều đó và tô điểm
cho nó bằng những cử chỉ duyên dáng bất ngờ. Mặc dù quen nhau đã lâu , mỗi lần trông
thấy Quỳnh lắc đầu hất mớ tóc qua vai một cách nghịch ngợm hoặc cắn ngón tay trên miệng
để che giấu một sự bối rối nào đó, tôi vẫn cảm thấy bồi hồi khó tả.
Trâm sau khi thi vào trường đại học y khoa không đậu, ở nhà phụ với mẹ trong việc
buôn bán. Nó chẳng có vẻ gì buồn bã về chuyện nghỉ học. Nó bảo tôi :
- Hình như cái số tôi là số thất học. Lúc trước, khi ba tôi đi tù, tôi bỏ học mất mấy năm.
Bây giờ, vừa ngấp nghé vô đại học, đã rớt bịch như mít rụng.
Tôi an ủi nó :
- Thi rớt thì sang năm thi lại, lo gì !
Trâm chép miệng :
- Năm nay học hành đàng hoàng còn thi không đậu, nói gì năm tới ! Có khi số tôi hạp với
chuyện bán chác hơn học hành !
Tôi cười :
- Số gì lại số buôn bán !
Trâm hất mặt :
- Tôi nói thiệt đó ! Còn như anh là số học hành. Mà anh phải ráng học gấp đôi người khác
kìa !