CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ - Trang 94

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Nó làm tôi đâm ra thắc mắc :

- Tại sao tôi phải ráng gấp đôi người khác ?

Trâm nháy mắt, vẻ tinh quái :

- Chứ gì nữa ! Mẹ tôi chẳng bảo đợi anh ra trường rồi mới tính chuyện con Quỳnh là gì !

Tôi đớ người . Câu chuyện trao đổi giữa dì tôi và bác Tám gái tưởng là chuyện bí mật

giữa hai người lớn với nhau, ai dè Trâm lại biết.

Trong khi tôi đang lúng túng đứng đực mặt ra đó thì Trâm cười hì hì :

- Làm gì mà anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn vậy ? Để tôi vô kêu mẹ tôi ra nói

chuyện với anh !

Tôi hoảng hồn chưa kịp lên tiếng thì nó chạy tọt vô nhà.

Không biết nó nói thật hay nói chơi nhưng nghe vậy, tôi vội vàng co giò vọt mất. Quỷ

thật !

Dạo này tôi nhận được thư mẹ tôi khá thường xuyên. Mẹ tôi tỏ ý lo lắng cho ba tôi vì

tình hình chiến sự ở miền Trung ngày càng ác liệt.

Tôi đọc thư, thấy mẹ tôi lo tôi cũng lo . Nhưng vì chiến tranh thì ở xa, còn Sài Gòn quanh

năm yên tĩnh, lại có Quỳnh bên cạnh nên tôi mải lo học và lo ... yêu nên chẳng mấy chốc

quên khuấy mất nỗi lo kia .

Tuy vậy, dù không để ý tôi vẫn nhận thấy chung qunah xảy ra một số hiện tượng khác

thường. Như ở bên nhà bác Tám thỉnh thoảng lại xuất hiện những người lạ mặt. Họ đến và

đi đều lặng lẽ.

Ngẫu nhiên gặp, tôi hỏi thì bác Tám gái bảo đó là những người bà con ở dưới quê lên

chơi . Nghe vậy, tôi chẳng nghi ngờ gì mặc dù tôi thấy họ chẳng giống chút nào với chú Sáu

và cậu Chí của Quỳnh, những người thường xuyên lên Sài Gòn.

Một hôm, tôi ra ngoài đầu hẻm mua thuốc lá thì bỗng có một người đàn ông đứng tuổi

bước lại bắt chuyện với tôi . Tôi chẳng biết người này là ai nhưng thấy ông ta hỏi chuyện
thân mật, tôi cũng trả lời tử tế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.