CON DAO KÌ ẢO (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #2) - Trang 106

“Nhà thám hiểm. Một người đàn ông tên là Parry.”
“Ông ấy trông như thế nào ạ? Ý cháu là ông phóng viên ấy?”
“Cháu muốn biết điều đó làm gì?”
“Vì…” Will không thể nặn ra được một lí do khả dĩ. Đáng ra cậu

không nên hỏi. “Chẳng có lí do gì cả ạ. Cháu chỉ thắc mắc thôi.”

“Theo như ta nhớ thì đó là một người đàn ông cao lớn có mái tóc

vàng. Màu tóc rất nhạt.”

“Vâng, cảm ơn ông,” Will nói rồi quay lưng lại để đi.
Người đàn ông im lặng nhìn cậu rời khỏi phòng, hơi cau mày một

chút. Will nhìn thấy ông ta với lấy điện thoại, cậu liền nhanh chóng rời
khỏi tòa nhà.

Cậu thấy mình đang run lẩy bẩy. Cái gã được gọi là phóng viên ấy
chính là một trong những tên đã đến nhà cậu: một người đàn ông cao
lớn với mái tóc nhạt màu đến mức trông hắn như thể không có lông
mày hay lông mi. Hắn không phải là kẻ Will đã đẩy ngã xuống cầu
thang: đó là kẻ đã xuất hiện ở cửa phòng khách khi Will chạy xuống và
nhảy lao qua cái xác.

Nhưng hắn không phải là phóng viên.
Gần đó có một bảo tàng lớn. Will bước vào, cầm cái kẹp tài liệu

như thể đang làm việc, rồi ngồi xuống trong một phòng trưng bày treo
đầy tranh. Cậu đang run lập cập và cảm thấy nôn nao, vì đè nặng lên
tâm trí cậu là nhận thức về việc mình đã giết người, cậu là kẻ sát nhân.
Cậu đã cố gắng kiềm chế cho tới tận lúc này, nhưng nó đang siết chặt
lại. Cậu đã cướp đi mạng sống của một người đàn ông.

Cậu ngồi im trong nửa tiếng đồng hồ, đó là nửa tiếng tồi tệ nhất

mà cậu từng trải qua. Mọi người vẫn cứ đến và đi, ngắm tranh, nói
chuyện thật khẽ, và lờ cậu đi; một nhân viên phòng tranh đứng ở
ngưỡng cửa trong vài phút, hai tay chắp sau lưng, nhưng rồi ông ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.