CON DAO KÌ ẢO (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #2) - Trang 118

đầu con mèo dựng lông lên vẻ ngờ vực, nhưng nó đã sớm nhận ra rằng
dù Pantalaimon có là cái gì đi nữa thì nó không phải là một con mèo
thật sự, cũng chẳng phải một mối họa, nên bèn lờ nó đi.

Lyra mê mải quan sát Will chăm sóc con mèo. Những con vật duy

nhất cô từng tới gần ở thế giới của mình (ngoại trừ đám gấu mặc giáp)
là lũ động vật lao động thuộc kiểu này hay kiểu khác: mèo được nuôi ở
Học viện Jordan để bắt chuột, chứ không phải để làm thú cưng.

“Tớ nghĩ đuôi nó bị gãy mất rồi,” Will nói. “Tớ không biết phải

làm gì với nó. Có lẽ nó sẽ tự lành. Tớ sẽ bôi chút mật ong lên tai nó. Tớ
đọc được ở đâu đó là làm như vậy sẽ khử trùng…”

Nhìn thì khá là bẩn, nhưng ít nhất nó cũng khiến con mèo bận

liếm, và vết thương cứ thế được làm sạch hơn.

“Cậu có chắc đây là con mèo mình đã nhìn thấy không?” Cô hỏi.
“Ồ, có chứ. Với lại, nếu tất cả bọn chúng sợ mèo đến thế thì tức là

không có con nào ở thế giới này cả. Có lẽ nó không tìm được đường về
chỗ cũ.”

“Bọn chúng bị điên rồi,” Lyra nói. “Suýt nữa thì chúng giết chết

con mèo. Tớ chưa bao giờ thấy trẻ con xử sự như vậy.”

“Tớ thì thấy rồi,” Will nói.
Nhưng cậu đã giấu cảm xúc đi bằng vẻ mặt lạnh như tiền: cậu

không muốn nói về chuyện đó, Lyra cũng biết là không nên hỏi. Cô biết
rằng mình thậm chí sẽ không hỏi Chân Kế.

Cô bé đang rất mệt mỏi nên đã nhanh chóng leo lên giường và

thiếp đi chỉ trong chốc lát.

Một lúc sau, khi con mèo đã cuộn tròn lại để ngủ, Will lấy một cốc cà
phê cùng với cái kẹp tài liệu da màu xanh rồi ra ban công ngồi. Ánh
sáng chiếu qua cửa sổ đủ để cậu đọc, cậu muốn kiểm tra số giấy tờ bên
trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.