CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 130

“Em có thể cho anh nói hết được không? Trước tiên...”. Nhưng

thay vì phải nói anh cảm thấy cần phải yên lặng trong vài phút.
Anh uống một ngụm rượu to, làm cháy cổ họng mình và thả ra một
hơi ấm qua vai và xuống xương sống khi anh nghiêm nghị nhìn
xuống sàn.

Liệu Bill Croft đã thực sự nói như vậy?

“Mọi điều em nói có thể có lý ở mức độ nào đó,” anh bắt đầu

nói, và một trong những cách thể hiện anh đã đuối lý là giọng nói
của anh vang lên từng nhịp cũng cường điệu như cô vậy. Đó là giọng
nói của một người anh hùng, một giọng nói thích hợp với tuýp người
mà Bill Croft ngưỡng mộ. “Có thể đúng ở một mức độ nào đó nếu
anh có một vài tài năng rõ ràng và xác định nào đó. Nếu anh là một
nghệ sĩ, chẳng hạn, hay một nhà văn, hay một...”.

“Ôi, Frank. Sao anh có thể nghĩ chỉ có nghệ sĩ và nhà văn là những

người cống hiến cho cuộc sống? Anh này: em không quan tâm
nếu anh không làm gì trong năm năm; Em không quan tâm nếu
sau năm năm anh quyết định trở thành một thợ nề hay một thợ
máy hay một tay lái buôn. Anh không hiểu em nói gì sao? Không có
gì liên quan đến cái gọi là tài năng rõ ràng hay nhất định nào đó -
đó là tư chất của anh bị kìm hãm ở đây. Đó là những gì mà anh đang
bị từ chối và từ chối trong kiểu sống thế này”.

“Và đó là cái gì?” Lần đầu anh cho phép mình nhìn cô - không

chỉ nhìn mà còn bỏ kính xuống và ôm lấy chân cô, cô cũng ôm lấy
tay anh như bằng cả hai chân mình.

“Ôi, anh có biết không?” Cô đưa tay anh lên hông và vòng qua

bụng để ôm nó thật chặt. “Anh không biết sao? Anh là một sinh linh
tuyệt vời nhất và giá trị nhất trên cõi đời này. Anh là một đấng
mày râu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.