CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 20

không dám vào, thay vào đó, bằng cách nào đó cô đã phải chạy
suốt một dọc hành lang khác đến được lối thoát hiểm để cởi áo len
và buộc quanh eo và hông; và rồi, thì, như thể nghe thấy những
tiếng bước chân theo mình, cô đã phải đi qua bãi cỏ đầy nắng như
thế nào để về nhà, không đi quá nhanh, đầu ngẩng cao để nếu
chẳng may có một ai trong một của một trăm cái cửa sổ kia vô tình
nhìn ra đều cho rằng cô đi ra khỏi trường một cách bình thường và
cách cô đang buộc áo cũng hoàn toàn bình thường.

Chắc hẳn vẻ mặt cô lúc đó cũng y hệt như bây giờ, khi họ mở cửa

thoát hiểm và đi qua sân trường nơi chỉ cách Rye có vài dặm, và
chắc hẳn cách cô bước đi cũng y hệt như ngày nào vậy.

Anh đã mong vợ anh ngồi gần khi họ ngồi trong ô tô - anh

muốn ôm lấy bờ vai của cô trong lúc anh lái xe - nhưng cô thu
mình lại và ngồi chết gí ở chỗ gần cửa, quay lưng lại, nhìn ra ánh
đèn và bóng của con đường. Vì thế mắt anh căng ra, miệng anh
mím lại khi nhấn ga và vào số, cuối cùng, khi liếm môi, anh đã
nghĩ ra được điều để nói.

“Em biết không? Em là người tuyệt vời duy nhất trong toàn

đoàn diễn. Anh không đùa đâu, April. Anh nói thật đấy”.

“Thôi, anh”, cô nói, “Em cám ơn”.

“Chỉ đơn giản là mọi người không nên để em rơi vào tình trạng

hỗn độn”. Tay anh mở áo để làm mát cái cổ và cũng là để tìm thấy
cảm giác an toàn, không bẽ bàng trong chiếc cà vạt bằng lụa và
chiếc áo hiệu Oxford. “Anh chỉ muốn can thiệp vào những gì được
gọi tên ông ấy. Tất cả chỉ có vậy. Ông quản lý ấy”.

“Không phải lỗi của ông ấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.