CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 215

“à, vâng, đúng rồi,” April nói, “Đợi một chút... “Don Winslow”.

“Đúng thế! Don Winlson của Hải quân Mỹ”.

Đó không phải hoàn toàn là những chủ đề mà bà Givings nghĩ

rằng chúng sẽ tranh luận, nhưng dường như chúng rất thích thú
với chủ đề này; tiếng cười của chúng thật hoài cổ và thanh thản làm
cho bà tràn ngập niềm vui, làm cho bả cảm thấy mùi vị của ly rượu
anh đào trở nên ngon hơn, làm cho bà cảm nhận được vẻ đẹp của
từng ô vuông cảnh hoàng hôn màu anh đào được vẽ trên tường, từng
ô vuông sống động với những bóng lá và những cành cây con được
đung đưa theo gió.

“Thật vui quá,” bà nói lúc chia tay, và trong giây lát bà sợ rằng

John có thể nói điều gì đó thật ngu xuẩn nhưng con trai bà đã không
làm thế. Cậu ta đang nói và đang bắt tay với Frank, buổi gặp mặt
đã được chia tay trên lối đi với dàn hợp xướng của những lời chia tay
tạm biệt, những lời chúc tốt đẹp và những lời hứa hẹn gặp lại.

“Anh tuyệt quá,” April nói khi chiếc xe đi khuất. “Cách anh

tiếp cậu ta! Em không biết em sẽ phải làm gì khi không có anh ở
đây”.

Frank với lấy ly rượu anh đào, nhưng anh đã đổi ý và thay vào đó

là một ly whiskey. Anh cảm thấy xứng đáng được khen. “Thật ra,
vấn đề không phải là “tiếp” cậu ta,” anh nói. “Anh chỉ đối xử với
cậu ấy như với tất cả những người khác, chỉ vậy thôi”.

“Nhưng đó chính là điều em muốn nói - điều đó thật tuyệt. Em

chắc hẳn đã tiếp cậu ta theo cách như đối xử với một con vật trong
vườn thú hay là một điều gì đó tương tự, là cách mà Helen làm.
Chẳng hẳn thật là hài hước khi dường như cậu ta vui sướng khi chúng
ta tách cậu ta ra khỏi bà ta hay sao? Và cậu ta là người dễ chịu đấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.