CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 237

PHẦN III

Chương I

Khả năng chúng tôi dự liệu và thời gian phân chia đủ để tạo ra một

sự thoải mái bất tận.

“Lấy giờ đồng hồ vào lúc sáu giờ,” đại úy bộ binh nói, mỗi

nhóm trung úy hỗn độn cảm nhận thấy khoảng cách sợ hãi trong lúc
phải chỉnh hai chiếc kim đồng hồ nhỏ xíu thành hàng trong khi
hàng tấn trọng pháo đang bay vè vè trên đầu: mặt đồng hồ trông
thật tầm thường đã được lấy lại, tuy nhiên nó chỉ là tương đối.
Tốt, nó cũng đã giúp cho trông được gọn gàng từ tóc cho đến cổ
tay; tốt thôi: cho đến giờ, mọi việc bất chợt được thực hiện đúng
giờ.

“Tôi sợ rằng, tôi bận liên tục cho đến tận cuối tháng,” người

điều hành nói, áp điện thoại vào má một cách đầy gợi cảm trong
lúc anh ta giở lịch họp, mắt và mồm anh ta trong khoảnh khắc đó
lộ rõ sự chắc chắn. Những trang giấy có kích cỡ theo ngày, phong
phú và hơi cứng đặt trước mặt anh ta chứng tỏ rằng không có gì là
không được dự kiến, không có bất cứ một cơ hội nào của tai ương
và thiên mệnh có thể xảy đến bất thình lình với anh ta từ nay cho
đến cuối tháng. Oanh tạc và bệnh dịch đã được khống chế ở vịnh,
chính sự chết chóc cũng phải đợi đã; anh ta bận rồi.

“Để tôi xem đã nào,” người đàn ông cao tuổi nói, nghiêng cái đầu

héo hon nheo mắt lại dưới ánh mặt trời bối rối nhớ lại, “người vợ
đầu tiên của tôi mất vào mùa xuân của...” và trong giây lát ông ta
hoảng sợ. Mùa xuân của cái gì nhỉ? Quá khứ? Tương lai? Dù cho bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.