CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 274

Chương III

Vào mỗi tối thứ sáu và thứ bảy, “Vì sở thích nhảy của bạn”, ban

nhạc bốn người Steve Kovick chơi ở Nhà gỗ của Vito, trên Đại lộ số
12, và vào mỗi hai tối đấy (Steve nói, nháy mắt qua ly whiskey
gừng), đám đông thật sự muốn nhảy.

Piano, bass, kèn săcxô têno và trống, họ kiêu hãnh với dàn nhạc

đa dụng này. Họ có thể chơi bất cứ thứ gì họ muốn, theo bất kỳ
phong cách nào mà họ đặt tên, và để đánh giá được niềm vui sướng
đang quay tít trong mắt họ, họ không hề khái niệm được thế nào
là những nhạc công cấp thấp như họ. Trong thành viên hỗ trợ của
Bộ tứ, sự kém nhận thức có thể được bỏ qua với những lý do thiếu
kinh nghiệm hay nghiệp dư hay là cả hai, nhưng khó bỏ qua hơn với
người lĩnh xướng, tay chơi trống. Một người có quai hàm chán nản,
lỗ mãng, lè nhè, khoảng bốn mươi tuổi, là một người chơi chuyên
nghiệp trong vòng hai mươi năm mà chưa hề một lần đi học thực
sự. Được ấp ủ và hoạt động một cách khéo léo từ những ngày đầu
ghi âm và trong những bộ phim của Gene Krupa, anh ta đã dành
những giờ khắc hạnh phúc duy nhất của tuổi trẻ trong tình trạng bị
thôi miên bởi việc bắt chước những người anh ta tôn sùng - những
tiếng đập đầu tiên một cách có chủ ý vào những cuốn điện thoại
và vào đáy những xoong bị úp ngược, sau đó là sử dụng một bộ trống
thực sự trong cảnh mồ hôi ướt đẫm và bốc mùi dầu trong buổi tập
thể dụng cụ ở trường cấp 3 - cho đến tận một đêm tháng sáu ở năm
học cuối cấp khi những người khác của ban nhạc dừng chơi, hàng
trăm cặp tình nhân đứng chết cứng, và Steve Kovick cảm thấy tất
cả niềm vui sướng đè nặng lên cái đầu đang đung đưa và đang
nghiền ngẫm trong khi anh ta đánh thêm ba phút solo nữa. Nhưng
tiếng xủng xoảng của cái chũm choẹ anh ta dùng để kết thúc bài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.