phòng; April ngượng chín người nhìn chằm chằm xuống sàn nhà;
Frank vẫn đang run lên và thở thành tiếng, với một sự pha trộn
khủng khiếp của thách thức và bẽ bàng hiện lên trong đôi mắt anh.
Chỉ riêng với John, hiện với điệu cười trong sáng, là người duy nhất
còn lại trong số họ dường như bình tĩnh hơn cả.
“April, cô đã có một người đàn ông cao cả,” anh ta nói, nháy mắt
với cô trong lúc anh ta đội chiếc mũ lưỡi trai công nhân vào đầu
mình. “Một gia đình của một người đàn ông cao cả, một công dân
kiên định. Tôi cảm thấy đáng thương cho các bạn. Tuy nhiên, có thể
các bạn là một cặp bài trùng. Trên thực tế, theo cách mà các bạn
đang nhìn nhận, tôi bắt đầu cảm thấy anh ta cũng thật là đáng
thương. ý tôi là hãy suy nghĩ về điều đó, bạn đã thật sự mang lại
cho anh ta một quãng thời gian tồi tệ, nếu như việc có con là cách
duy nhất anh ta có thể chứng tỏ anh ta còn là một thằng đàn ông”.
“Thôi nào, John,” Howard lẩm bẩm. “Hãy đi ra ô tô nào”.
“April,” bà Givings thì thầm. “Tôi không thể xin lỗi hết được với
cô bằng lời...”.
“Đúng rồi,” John nói, tránh xa cha mình. “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.
Được chưa mẹ? Con đã nói đủ số lần “xin lỗi” chưa? Tôi cũng xin lỗi
nữa. Khỉ thật. Tôi cá là tôi vừa là kẻ hay xin lỗi nhất mà tôi đã từng
biết: Dĩ nhiên, hãy nói thẳng vào vấn đề, tôi không có đủ những
thứ chết tiệt để vui thú về điều đó, có phải vậy không?”
Và ít nhất, bà Givings nghĩ rằng, nếu không có gì có thể cứu
vãn thoát ra được một ngày kinh khủng như thế này, thì ít nhất là
con trai bà cũng đã để cho Howard dẫn đi một cách yên lặng. Tất cả
những gì bà làm bây giờ là đi theo họ, tìm cách đi qua sàn và thoát ra
khỏi ngôi nhà, và rồi để tình thế được chấm dứt.