CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 337

Chương VII

April Johnson Wheeler ngắm khuôn mặt của chồng mình rụt

lại, cảm thấy tay anh đang siết nhẹ vào cánh tay mình nghe tiếng
anh nói, và cô cười với anh.

“Vâng, dài quá”. Cô đáp lại.

Cô đi theo anh ra ngoài, đứng trên bậc thềm nhà bếp và quan

sát, tay quắp chặt bởi cái lạnh của buổi sáng, trong khi anh chuẩn bị
xe và lái ầm ầm ra khỏi ga-ra hoà vào ánh nắng mặt trời. Dáng vẻ
phấn chấn của anh, duỗi chân và nhấn ga khi ô tô chạy qua thể
hiện không một điều gì ngoài việc chứng minh sự điềm đạm của
một đấng mày râu với sự tự phụ có thể tha thứ được vì đã biết làm
thế nào để lùi được xe một cách chuẩn xác để đi xuống đồi. Cô
bước ra một chỗ đầy nắng trước nhà để xe để nhìn anh đi khuất,
nhìn theo dáng vẻ cũ kĩ của chiếc Ford trở nên bé dần bé dần. Vào
cuối đoạn đường rẽ, khi anh vòng trở lại để đi ra đường cái, tia
nắng mặt trời yếu ớt rọi vào kính chắn gió làm mờ đi khuôn mặt
anh. Dù sao thì cô cũng giơ tay lên và vẫy, nhỡ khi anh đang nhìn, và
khi anh lại xuất hiện trong tầm nhìn khi chiếc xe phóng thẳng đi,
rõ ràng là anh nhìn thấy cô. Anh cúi xuống và cười toe toét với cô,
gọn gàng và hạnh phúc trong bộ đồ vét bằng vải gabardine, chiếc
áo sơ mi trắng của anh sáng rực rỡ và chiếc cà vạt tối màu đang
đáp lại cô với một cái vẫy tay nhấp nhô, khoái chí; rồi bóng anh
khuất hẳn.

Nụ cười cô vẫn còn vương đó cho đến khi cô quay vào bếp,

tống bát đĩa của bữa sáng vào bồn rửa toàn bọt xà phòng; thực ra
cô vẫn đang cười khi cô nhìn thấy tờ khăn ăn vẽ biểu đồ máy tính
còn hiện ra ở đó, và thậm chí nụ cười của cô cũng không phai nhạt đi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.