CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 35

“April, nghe anh nói này”, anh thì thào. Lột chiếc áo choàng ra,

anh vào giường và ngồi thụp xuống cạnh giường trong tư thế ăn
năn hối hận một cách cổ điển. “Nghe này. Anh không làm phiền
em đâu. Anh chỉ muốn nói là anh... không có gì để nói ngoài câu
Anh xin lỗi”.

Dường như vấn đề sẽ trở nên rất tồi tệ; dường như nó sẽ là

những chuỗi ngày tồi tệ như vậy. Nhưng ít nhất là họ cũng đã cùng

đây, một mình và im lặng trong căn phòng của riêng họ, thay vì hét

lên giống như lúc ở trên đường quốc lộ, ít nhất, sự việc cũng đã
tiến đến giai đoạn hai, một sự im lặng kéo dài, tuy nhiên có vẻ đáng
ngờ, luôn dẫn đến việc hoà giải. Bây giờ cô sẽ không chạy đi đâu
được nữa, và anh cũng vậy, không có một cơ hội nào để làm cho anh
phát cáu lên nữa; cả hai đều đã mệt. Lúc mới lấy nhau, những giai
đoạn chiến tranh lạnh có vẻ còn tồi tệ hơn những âm thanh bẽ
bàng làm họ cách ly nhau: mỗi lần như vậy anh đều nghĩ rằng,
không thể có được cách nào tử tế hơn trong lúc đó. Nhưng vẫn luôn
có một cách, dù tử tế hay không, trước tiên tìm ra được cách để xin
lỗi, rồi chờ đợi, cố không nghĩ về nó quá nhiều. Và bây giờ, cảm
giác đó gần giống như một chiếc áo choàng đã cũ và không thích
hợp. Anh có thể mặc nó với sự thoải mái gợi cảm nào đó, vì nó cho
phép anh làm tê liệt ý chí và sự kiêu hãnh.

“Anh không biết điều gì thực sự đã xảy ra ở đó,” anh nói,

“nhưng dù gì đi nữa, hãy tin anh - Anh... April?”. Và với việc với tay
ra, anh phát hiện đó là một cái giường trống. Vật có hình dài mà anh
nói suốt từ nãy chỉ là cuộn ga trải giường của chăn và một cái gối;
cô đã không ngủ ở giường nữa.

“April?”

Anh sợ hãi chạy vào buồng tắm và đi ra hành lang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.