CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 292

28

Dãy Karpat vắng vẻ và ảm đạm lạ thường trong buổi chiều thu lộng

gió. Ba người vượt ngục thấy lòng lo lắng và hoang mang khi xe họ
men theo con đường màu trắng bàng bạc bị mưa gội sạch đến tận lòng
đá, leo lên một ngọn đèo. Ba bốn cây thông cao vút đung đưa bên bờ
vực. Từ phía dưới đưa lên tiếng xào xạc âm u của một cánh rừng gần
lấp hẳn dướp lớp sương mù cuộn lên từng đám. Sâu hơn nữa, dưới đáy
vực, một dòng thác ắp nước chảy ào ào, đá bị cuốn theo hòa vào tiếng
nước chảy một âm thanh trầm trầm như tiếng sấm.

Nhìn qua những thân cây thông, rất xa sau những đỉnh núi phủ rừng

vắng lặng, giữa những đám mây màu chì, có thể thấy ánh mặt trời lặn
chiếu qua một khe hở dài. Gió thổi lồng lộng trên đèo cao, tấm da trên
mui xe rung lên phần phật.

Ba người tù binh vượt ngục ngồi im lặng. Têlêghin xem địa đồ.

Melsin tựa khuỷu tay vào bánh lái nhìn về phía mặt trời lặn. Đầu ông ta
buộc một miếng dẻ.

- Bây giờ biết xử trí thế nào với chiếc xe này? - ông ta hỏi khẽ. -

Xăng hết rồi.

- Không thể để nó nằm đây được, lạy Chúa

- Têlêghin đáp.

- Cho nó xuống vực, chỉ có thế thôi. -Nói đoạn Melsin rên lên một

tiếng, nhảy xuống mặt đường, giẫm giẫm đôi chân cho đỡ chồn rồi đến
cầm hai vai Jukôv lay mạnh. - Ê! Ông thượng úy, ngủ thế đủ rồi, đến
nơi rồi!

Jukôv xuống xe, mắt vẫn nhắm. Anh ta vấp một cái và ngồi xuống

một phiến đá. Têlêghin lôi trong xe ra mấy cái áo mưa bằng da và một
giỏ thức ăn dành cho mấy ông quan tòa ăn chiều ở "Hố Ruỗng". Họ
chia nhau bỏ thức ăn vào túi, mặc áo mưa vào và tì lên mấy cái chắn
bùn đẩy xe về phía vực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.