CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1002

pa-tê vừa rồi đi thì không đủ ăn một tuần. Chàng lơ đãng đưa mắt nhìn
lên những ngôi nhà gạch hai tầng xây theo kiểu nhà lái buôn, những
cửa hàng, những hiệu xây bột và những cái biển cửa hàng sơn lòe loẹt,
vừa nhai vừa nghĩ bâng quơ: sau bước nhảy vọt từ thế giới cũ sang
cuộc đời tự do man dại, những chuyện sinh hoạt vặt vãnh không làm
cho chàng bận tâm mấy đổi.

Một người cưỡi xe đạp đi ngược phía chàng bánh trước ngoặt qua

ngoặt lại lia lịa. Sau hắn ta là hai người cưỡi ngựa mặc áo Tserkex, mũ
chụp da cừu đội lệch. Người đi xe đạp là một người đàn ông bé nhỏ và
gầy gò mặc quần xám áo vét của học sinh trung học: dưới cái mũ lưỡi
trai màu xanh vành trắng, cũng của học sinh trung học, bộ tóc dài và
thẳng buông xuống tận vai. Khi họ đến ngang tầm, Vađim Pêtrôvits
kinh ngạc nhìn bộ mặc hốc hác, không có lông mày của hắn. Hắn cũng
đưa đôi mắt nhìn chằm chằm như xoáy vào Vađim Pêtrôvits. Bánh xe
trước của hắn ngoặt một cái, hắn chật vật oằn người ra cho khỏi ngã,
cái mặt vàng vọt nhăn nhúm lại như cái bị rồi đạp xe đi qua.

Một phút sau, một trong hai người cưỡi ngựa quay lại, phi mấy bước

ngăn ngắn về phía Rôstsin và cúi gập người trên yên nhìn chàng với đôi
đồng tử đảo đi đảo lại lia lịa.

- Việc gì thế? - Rôstsin hỏi.

- Anh là ai, ở đâu đến?

- Tôi là ai ấy à? - Rôstsin ngảnh mặt đi để tránh cái mùi hành tây và

mùi rượu nồng nặc từ người hắn tỏa ra. - Tôi là một người tự do. Ở
Êkatêrinôxlav đến.

- Ở Êkatêrinôxlav à? - người cưỡi ngựa hỏi, giọng hăm dọa - Đến

đây làm gì?

- Đến đây tìm vợ tôi.

- Tìm vợ à? Thế sao lại tháo lon đi? Người run lên vì tức giận,

Rôstsin cố trả lời thật điềm tĩnh:

- Tôi muốn tháo thì tôi tháo. Lại phải hỏi anh nữa chắc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.