CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1010

chết ngất đi, đang ngồi ở bàn, nắm tay phải đặt lên nắm tay trái, cằm
tựa lên đấy. Makhnô đưa mắt nhìn qua người đang nằm sóng sượt giữa
nền nhà, rồi dựng xe đạp vào tường:

- Mày đã làm gì nó thế?

- À, vuốt qua một chút, - Liôvka đáp.

- Đồ ngu... mày đánh nó chết rồi hẳn?

- Tôi có nhà phẫu thuật đâu mà tôi biết?...

-Mày vừa hỏi cung nó đấy à? (Liôvka nhún vai). Nó nói thế nào!

Gián điệp của Đênikin à? Makhnô nhìn Liôvka chằm chặp, cái nhìn soi
mói không sao chịu được, đến nỗi mắt Liôvka mệt mỏi đảo tròng lên
mi trên.

- Chắc hẳn phải có tài liệu... Thế tài liệu đâu? Mày đang đùa với thần

chết đấy, biết chưa?...

- Tôi đã kịp hỏi gì đâu, mới bắt đầu thôi, Nextor Ivanôvits ạ... Tôi

biết đâu thằng khốn kiếp này nó chịu đòn kém thế... Vừa lúc ấy Rôtsin
rên lên một tiếng và co đầu gối lên. Liôvka mừng rỡ:

- À, hắn chỉ bị choáng thôi. Makhnô lại cầm lấy xe đạp. Hắn chợt

trông thấy tấm ảnh Katya trên bàn, liền cầm lên xem xét:

- Lấy của nó hả? Ai đấy? Vợ nó à? Cũng như phần đông những

người cương nghị có nhiều kinh nghiệm sống. Nextor Ivanôvits có một
trí nhớ rất tốt. Hắn lập tức nhớ lại buổi đầu hắn gặp Katya (hôm hắn bắt
nàng sửa móng tay cho hắn), nhớ lại sự can thiệp của Alekxêy
Kraxilnikôv, cùng với tất cả những tài liệu mà người ta đã cho hắn biết
về người đàn bà đẹp này. Hắn đút tấm ảnh vào túi, dắt xe đạp đi, nhưng
rồi lại nán lại: gương mặt Rôtsin linh hoạt lên, miệng chàng hé mở.

- Đưa nó đến gặp ta, ta sẽ thân hành hỏi cung nó... Trong mấy ngày

chè chén vừa qua, trong trí óc Makhnô đã hành thành rõ rệt một ý nghĩ
dứt khoát: nhất thiết phải đem quân đánh vào Êkatêrinôxlav, dùng xung
kích chiếm thành phố này và kéo là cờ vô chính phủ lên viện Đuma
thành phố. Một thành tích như vậy sẽ cổ vũ và củng cố được hàng ngũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.