CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1014

Rôstsin đút tấm ảnh của Katya vào túi áo. Chàng cầm mẩu thuốc lá

hút dở lên, châm lại. Tay chàng không run. Chàng đã không lạc đề
trong khi kể chuyện.

- Tôi xé tấm thẻ quân nhân đi, và tìm đến đây, lần theo dấu vết của

nàng. Và một khi đã lại bám lấy cuộc sống, thì lại cứ phải lao vào triết
học và tư tưởng: chúng tôi không phải là thợ thủ công... Điều duy nhất
mà tôi thấy có thể chấp nhận được... Dĩ nhiên, đây là nói một cách trừu
tượng, hoàn toàn trừu tượng... Đó là tự do tuyệt đối, tự do man dại... Cứ
phải chết cho một cái gì vượt ra ngoài phạm vi của tưởng tượng.

- Dù sao ông cũng cứ đưa tài liệu trinh sát của ông đây, ông giấu nó

ở đâu? - Makhnô hỏi khẽ.

Rôstsin ắng cả người. Chàng quay mặt đi, khoát tay một cách yếu ớt,

vô hy vọng. Makhnô hồi lâu ngồi im trên đi văng, không nhúc nhích.
Bỗng hắn chồm dậy và bắt đầu lục lọi trong đống đồ đạc táp nham vứt
ở góc phòng: nào là vũ khí, nào là yên cương, nào là những gói giấy đủ
loại... Hắn tìm ra mấy hộp thức ăn, hai chai rượu mạnh, đặt cả lên bàn,
rồi bắt đầu vặn chìa khóa hộp cá trích.

- Tôi lấy ông vào bộ tham mưu, - hắn nói.

- Vợ ông ở đại đội sáu, ở trại Prokhlađny... Lát nữa đại biểu bolsêvik

sẽ đến đây. Cứ để cho hắn tưởng là tôi đang liên hệ với quân tình
nguyện. Nhiệm vụ của ông là làm rối thêm thế trận. Hiểu chưa? Ông
biết đánh bài chứ?

Đến đây Vađim Petrôvits đâm hoang mang thực sự. Chàng chỉ chớp

mắt mấy cái, thậm chí cũng chẳng buồn tự hỏi xem làm sao cơ sự lại
xoay chuyển như vậy, và như vậy nghĩa là thế nào. Makhnô đánh gẫy
mất cái chìa khóa mở đồ hộp. Hắn rút trong túi ra một con dao nhíp bịt
xà cừ có đến dăm chục lưỡi và hì hục mở tiếp những hộp dứa, hộp ba-tê
gan mỡ của Pháp, hộp tôm hùm. Mùi đồ hộp tỏa ra nồng nặc khắp
phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.