CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1049

thuốc đi. Gần đến sáng, chàng ghé về nhà một phút, thận trọng bước
qua chân các chiến sĩ đang ngủ giữa sàn, sờ soàng lần đến lò sưởi. Bàn
tay của Đasa tìm ra chàng trong bóng tối và vuốt lên mặt chàng. Chàng
áp môi vào lòng tay ấm áp của nàng.

- Sao em không ngủ?

- Anh Ivan ạ, em đang lo vấn đề này: nếu ta đóng lại ở khu ấp này

lâu lâu, rốt cục có thể diễn "Đạo tặc" ngoài trời, thậm chí có thể mặc
quân phục mà đóng cũng được, cái chính không phải ở chỗ ấy.

- Dĩ nhiên rồi, Đasenka ạ.

- Đang hăng, tiếc thật, nếu họ quên vở hết thì gay...

- Đúng đấy... Mai anh sẽ tìm xem, may ra có cái lán nào... Thôi ngủ

đi, em bé. Chàng lại ra đường hít sâu hơi gió ấm vào lồng ngực. Sau
bấy nhiêu năm chờ mong hạnh phúc, Ivan Ilyits không thể nào quen
được với cái hiện thực kỳ lạ mà chàng đang được sống: hạnh phúc chỉ
cách chàng có hai bước, -trong nền nhà thấp, trên cái lò sưởi ấm áp,
dưới tấm áo da cừu...

"Không ngủ... Cứ lo lắng... Thế mà chẳng hé ra một câu nào... Chỉ

mừng rỡ giơ tay ra đón mình... Thật là một người đàn bà kỳ lạ!..."

Nàng đã tìm ra chàng trong bóng tối, vuốt ve chàng, áp lòng bàn tay

vào môi chàng: điều đó làm cho Ivan Ilyits xúc động đến nỗi đứng giữa
gió mà mặt chàng vẫn nóng bừng bừng... Chả nhẽ chàng vẫn lầm như
thường? "Không đâu, anh bạn thân mến ạ, gạt xa những chuyện vớ vẩn
ấy đi... Một người bạn đời, phải... phải... Trung thành... phải, phải...
Anh hãy cứ hưởng cái hạnh phúc ấy đi đã...".

Chàng không bao giờ quên được những buổi chiều ảm đạm ở

Pêtrôgrad. Những khi chàng chạy về nhà với chiếc bánh ngọt hay chiếc
kẹo vừa kiếm được cho Đasa, mà chỉ làm cho nàng ghê tởm và hoảng
sợ... Như thế tức là ở trong chàng hồi ấy có một cái gì đáng ghê sợ như
thế, và cái đó chưa hề biến đi đâu hết. Nhưng trời ơi, chàng yêu người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.