CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1136

Ở đây không còn có cách gì tự vệ, không có chỗ nào mà nấp bắn ngoài
những xác chết và những gói đồ vứt lại ngổn ngang... Tsugai quay
ngược súng máy lại, nằm sau lá chắn, giữ Xaskô ở cạnh mình và quát
bảo mấy người kia: "Chạy nhanh lên!". Trong tiếng nổ liên hồi của
khẩu đại liên bắn đến chảy cả nòng ra, mọi người cắm cổ chạy qua cầu.

Ra đến chính giữa cầu Maruxya như vấp phải cái gì, bước chân lảo

đảo, khó nhọc hẳn đi... Rôstsin chạy lên kịp, đỡ lấy cô. Cô giương to
đôi mắt ngạc nhiên, muốn nói một câu gì nhưng rồi chỉ im lặng nhìn
chàng. Rôstsin quỳ xuống bế xốc cô lên như bế một đứa trẻ. Maruxya
trĩu vào người chàng mỗi lúc một nặng. Chàng vừa chạy đến cuối cầu
thì như có một cây gậy sắt đánh vào đùi chàng. Chàng cố đứng vững để
đừng đánh rơi Maruxya xuống. Tsugai từ phía sau chạy lên. Rôstsin nói
với anh: "Tôi buông ra mất, anh đỡ lấy cô ấy..." Ngay lúc ấy mũ của
chàng bị bắn tung ra, mắt chàng tới sầm lại. Văng vẳng bên tai chàng
có tiếng nói của Tsugai:

- Xaskô, không được bỏ rơi anh ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.