CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1198

- Cái anh chàng Ivan Gavrikôv này là ai thế? - Rôstsin hỏi.

- Cháu đấy.

- Sao cháu lại nghịch ngợm, làm phiền lòng Êkaterina Đmitrievna

thế? Ivan Gavrikôv buông một tiếng thở dài nặng trĩu, đôi mắt xanh trở
nên hoàn toàn ngây thơ vô tội:

- Cũng có khi tự nhiên cháu đâm ra thế... Còn học thì cháu học giỏi

lắm. Chú cứ xem bài viết tập của bọn con gái mà xem chúng nó kẻ gậy
như thế nào. Còn vở của cháu đây. Ấy đấy. Chú sẽ ngạc nhiên cho mà
xem. Cháu thuộc hết bảng cửu chương. Chú cứ thử hỏi cháu xem? -Nó
lấy hết sức bình sinh nhắm mắt lại rõ chặt.

- Chú tin rồi, chú tin rồi. Vađim Pêtrôvits ngồi xếp chân xuống giữa

sàn giở tiếp các trang nhật ký không có lấy một lời nào nói đến bản
thân. Nhưng mỗi trang giấy dường như tỏa lên người chàng cả cái trẻ
trung vĩnh cửu của Katya, lòng trìu mến trong sáng và cả tin của nàng.
Và chàng thấy hiện lên bàn tay thanh tú nổi những đường gân xanh, đôi
mắt trong trẻo và ấm áp của nàng...

- Chín chín tám mốt, có đúng không chú? Ivan Gavrikôv nói.

- Giỏi lắm, giỏi lắm... Cháu ạ, cô ấy không nói với cháu là cô ấy đi

đâu à?

- Đi Kiev.

- Cháu không nói dối đấy chứ?

- Cháu nói dối làm gì?

- Có lẽ cháu biết, cô còn cất thư từ, giấy má ở chỗ nào nữa không?

- Ở đây cả... Mấy cuốn này chốc nữa cháu sẽ đem về nhà, cô ấy dặn

thế, phải cất cho kỹ đi không các bác mu-gích lại đem ra quấn thuốc lá
hết. Ở trang cuối cuốn nhật ký có viết: "... Không hiểu tại sao chị vẫn
tin là em còn sống và sẽ có ngày chị em mình lại gặp nhau... Em thử
tưởng tượng mà xem: chị vừa ra khỏi một đêm dài dằng dặc... Chị
muốn kể cho em nghe về cái thế giới nho nhỏ chị đang sống hiện nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.