CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1199

Sáng sáng, tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức chị dậy. Chị ra sông
tắm. Rồi dọc đường về, chị ghé nhà bác Agafya uống sữa: chị đã nợ
bác một rúp sáu mươi cô-pếch, nhưng bác ấy sẽ cho chị khất. Rồi lũ trẻ
kéo đến, thế là mấy thầy trò ngồi vào học. Không có gì quấy rầy mấy
thầy trò, cũng chẳng có một mối ưu phiền nào làm mấy thầy trò bận
tâm. Té ra con người hoàn toàn không cần đến những cái mà trước đây
chúng mình cứ tưởng là cần, nếu thiếu đi thì chúng mình không thể nào
sống nổi... Nói ra cũng xấu hổ em ạ: chị có cảm giác như mình trở lại
tuổi mười bảy. Chị biết là em sẽ hiểu chị muốn nói gì, Đasenka ạ... Chỉ
có một điều đôi khi làm cho chị buồn, là thằng bé mà chị yêu nhất,
thằng Ivan Gavrikôv, lại là một đứa trẻ hết sức..."

Đến đây bức thư bị bỏ lửng, vì cuốn vở đã hết giấy. Vađim Pêtrôvits

kéo thằng béo Ivan Gavrikôv vào lòng.

- Nào, cho cháu cái gì bây giờ nhỉ?

- Cái vỏ đạn.

- Chú có cái vỏ không nào đâu?

- Thì chú bắn đi một viên, ta ra sân đi. Vađim Pêtrôvits rời bàn đứng

dậy, gấp cuốn vở lại và luồn vào vạt áo.

- Chú lấy cuốn vở này, Ivan ạ.

- Không được, cô ấy mắng cháu chết.

- Chú sắp gặp cô Katya rồi. Chú sẽ nói cho cô ấy biết. Nào ta ra sân

bắn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.