CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1280

- Được, ta sẽ chửi chúng nó một trận rồi qua cầu, - Latughin nói, vẻ

mặt lầm lì.

Zađuyviter bỗng cười ngặt nghẽo:

- Ô! Các đồng chí ơi, cứ chọc mắt tôi đi, mấy người ở trên cầu là

mấy ông pốp đấy, đội quân nhà Chúa đấy...

- Đi bước một, vui vẻ lên, tiến!... -Đunđits vừa nói vừa nhảy lên yên

nhanh nhẹn như con mèo. Mấy người râu xồm ở trên cầu thi nhau quát:
"Đứng lại! Đứng lại!" Đunđits cho ngựa đi thẳng vào bọn họ, tay kéo
căng dây cương, cựa giày chích nhè nhẹ vào sườn con Pêrusôk. Nhưng
bọn kia huơ súng quát tháo ầm ĩ lên đến nỗi con ngựa gò mông lại, quất
đuôi túi bụi. Đành phải đứng lại. Mấy cánh tay chìa ra định nắm lấy
dây cương:

- Chúng mày điên rồi hẳn: dám giật cương của quan lớn à! Chúng

mày là ai? Giấy tờ đâu?

- Im ngay! Lùi ngựa lại! - Đunđits điềm tĩnh nói qua vai với

Latughin, rồi mỉm cười để lộ hàng răng trắng muốt dưới bộ ria ngạnh
trê, anh cúi xuống nói với mấy gã râu xồm:

- Các anh hỏi giấy phép qua cầu phải không? Tôi không có giấy...

Tôi là thượng tá Đunđits, còn đây là đội vệ binh của tôi.. Các anh thỏa
mãn rồi chứ? Cám ơn...

Rồi Đunđits cười lớn, thúc ngựa mạnh đến nỗi nó thở hộc lên một

tiếng, cất hai vó trước lên, phô cả cái bụng màu xám tim tím, rồi nhảy
qua tốp người râu xổm lúc bấy giờ chỉ kịp nhảy sang một bên. Nhưng
sau đó Đunđits lại ghìm ngựa ngay, cho đi bước một. Ở bờ bên kia đã
bắt đầu báo động. Tốp junker bỏ thuốc lá đi, rồi vướng víu trong những
tà áo ca-pốt dài chấm đất, chúng chạy về mấy dãy chiến hào đắp đất
sét. Từ trong chiến hào, hai khẩu đại liên chĩa nòng vào tốp người cưỡi
ngựa. Người chỉ huy công sự đầu cầu, một sĩ quan cao lớn có bộ mặt uể
oải để ria mép, quát lớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.