CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 219

Đasa đắp chăn cho hắn rồi bỏ đi chỗ khác. Ở các giường bên, thương

binh cười tủm tỉm. Một người nói:

- Chị y tá ạ, cậu ấy làm nũng đấy chị ạ, chỉ cốt được chị nâng niu

thôi, chứ cậu ấy khỏe như con bò mộng ấy. -Kệ cậu ấy, làm nũng một
chút cũng được chứ sao? - một giọng khác nói,

- cậu ấy chẳng làm hại gì ai: chị y tá có việc để mà làm, mà cậu ấy

cũng được vui lòng.

- Chị y tá ơi. Xêmiôn đang muốn hỏi gì chị đây này, nhưng cậu ấy

còn thẹn.

Đasa đến cạnh một người mu-gích có đôi mắt tươi vui tròn xoe như

mắt quạ và cái miệng nhỏ chúm chúm như miệng gấu; bộ râu chổi rễ
loe ra rất rộng đã được chải chuốt cẩn thận. Thấy Đasa đến, anh ta vểnh
râu ra và chẩu môi về phía nàng.

- Họ đùa đấy chị y tá ạ, tôi có làm sao đâu, tôi rất bằng lòng, cám ơn

chị.

Đasa mỉm cười. Cái cảm giác nặng trĩu trong lòng ban nãy đã tiêu

tan. Nàng ngồi xuống cạnh giường Xêmiôn, vén tay áo anh ta lên và
xem kỹ chỗ băng bó. Xêmiôn bắt đầu kể lể rất tỉ mỉ mình đau như thế
nào và đau ở đâu.

Đasa đến Moxkva hồi tháng mười: hồi ấy Nikôlai Ivanôvits, dưới sự

thôi thúc của những tình cảm ái quốc, đã gia nhập chi nhánh Moxkva
của Liên minh Thành thị được tổ chức để lo việc phòng thủ. Căn nhà ở
Pêterburg thì ông giao lại cho mấy người Anh trong phái bộ quân sự.
Lên Pêterburg, ông ta ở với Đasa trong một căn nhà tạm bợ và sinh
hoạt hết sức giản dị. Ông mặc một chiếc áo chẽn bằng da hươu, chửi
bới bọn trí thức ủy mị và làm việc hùng hục như con ngựa cày - ông
thường nói thế.

Đasa đọc sách hình luật, trông coi công việc nội trợ trong căn nhà

nhỏ bé của hai người và ngày nào cũng viết thư cho Ivan Ilyits. Lòng
nàng thanh thản và yên tĩnh. Dĩ vãng có vẻ xa xăm như đã thuộc về một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.