CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 220

kiếp khác. Nàng chỉ thấp thỏm nóng lòng chờ tin tức và cố sao sống
thật trong sạch và đoan trang để dành mình cho Ivan Ilyits.

Một buổi sáng đầu tháng mười một, ngồi trước chén cà phê, Đasa

giở tờ "Ngôn luận Nga" ra đọc, và trong danh sách những người bị mất
tích nàng thấy có tên Têlêghin. Bảng danh sách chiếm hai cột chữ nhỏ:
bị thương có những ai; tử trận có những ai; mất tích có những ai, và ở
cuối mục này có Têlêghin Ivan Ilyits, chuẩn úy.

Cái biến cố đã vùi dập cả cuộc đời nàng được đánh dấu như vậy đấy:

chỉ vẻn vẹn một hàng chữ nhỏ.

Đasa có cảm giác là những con chữ nhỏ li ti này, những dòng chữ

khô khan, những cột báo, những hàng đầu đề này dần dần thấm máu.
Đó là một giây phút kinh hoàng không sao tả xiết: tờ báo biến thành
chính những điều được đăng trên báo: một bãi lầy lụa, máu me và hôi
hám. Nó toát ra một ám khí nặng nề và rung lên vì những tiếng gào
lặng lẽ.

Đasa rùng mình ớn lạnh. Ngay cả nỗi tuyệt vọng của nàng cũng chìm

ngập trong nỗi kinh hoàng và ghê tởm thú vật này. Nàng nằm xuống đi
văng và lấy áo khoác đắp lên người.

Đến bữa ăn trưa Nikôlai Ivanôvits, về ngồi bên cạnh Đasa và lặng lẽ

vuốt chân nàng.

- Em phải đợi. Đanyusa ạ, cái chính là phải chờ xem đã - ông nói. -

Anh ấy mất tích, tức là bị bắt làm tù binh. Anh biết có hàng nghìn
trường hợp như thế. Đêm hôm ấy Đasa nằm mơ thấy một người đàn
ông mặc áo sơ mi nhà binh ngồi trên chiếc giường sắt, trong một căn
buồng hẹp và trần trụi phủ đầy mạng nhện và bụi bặm. Khuôn mặt xám
ngoét của hắn biến dạng đi vì đau đớn. Hắn đưa hai tay lên cào cào, gỡ
gỡ trên cái đầu hói trụi, bóc da ra như bóc vỏ trứng rồi thò mấy ngón
tay vào móc cái chất gì ở dưới lớp da đầu ra, bỏ vào mồm ăn.

Giữa đêm khuya Đasa rú lên một tiếng ghê rợn đến nỗi Nikôlai

Ivanôvits khoác vội cái chăn chạy đến cạnh giường nàng và hỏi mãi hồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.