CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 250

lưỡi liềm nhọn và mỏng giữa khoảng không vắng lặng màu lam.

- Khổ quá, - ông nói, - Katya mà có làm sao thì... anh không thể...

Đasa rón rén đi qua phòng khách, nhìn ra cửa sổ một lần nữa - ngoài

trời, băng giá vẫn kéo dài vô tận - rồi lặng lẽ bước vào phòng ngủ của
Katya sáng mờ mờ dưới ánh đèn chong leo lét.

Trong cùng, trên cái giường rộng và thấp, Katya vẫn nằm im lìm như

ban nãy, khuôn mặt thanh tú với mái tóc đã khô đi, thẫm lại, đặt trên
chồng gối, và phía dưới là một bàn tay mảnh dẻ. Đasa quỳ xuống bên
giường. Tiếng thở yếu ớt của Katya nghe như từ rất xa vẳng lại. Một lát
sau nàng nói khẽ, giọng đau đớn:

- Mấy giờ rồi?

- Tám giờ Katyusa ạ.

Thở được một lát, Katya lại hỏi, giọng vẫn thế, như than thở điều gì.

- Mấy giờ rồi?

Suốt ngày hôm nay nàng đã nhắc đi nhắc lại mãi câu hỏi này. Gương

mặt trong trong của nàng thanh thản, đôi mắt nhắm nghiền... Đã lâu rồi,
nàng bước đi trên một tấm thảm êm trải dọc một dãy hành lang dài màu
vàng. Trần và vách dãy hành lang này đều một màu vàng đơn điệu. Bên
phải, từ những khung cửa sổ cao bụi bặm chiếu vào một ánh sáng vàng
chói chang. Bên trái có nhiều cánh cửa phẳng phiu. Nếu mở cửa ra, bên
kia sẽ là nơi sơn cùng thủy tận, là vực thẳm. Katya bước chậm rãi, rất
chậm rãi, như trong giấc chiêm bao, qua những cánh cửa, những khung
cửa sổ này. Phía trước là dãy hành lang dài dằng dặc, phẳng lì, toàn
màu vàng. Trong hành lang ngột ngạt quá, và từ mỗi cánh cửa tỏa ra
một nỗi buồn chết chóc. Trời ơi, bao giờ mới hết? Dừng lại một chút
nghe thử xem sao nhỉ... Không, chẳng nghe thấy gì... Sau mấy cánh
cửa, trong bóng tối bắt đầu có tiếng rè rè như tiếng dây cót bật chuông
trong đồng hồ quả lắc, một âm thanh chậm rãi, trầm trầm... Ôi, buồn
quá!... Chỉ muốn thức dậy... Nói một câu gì giản dị, gần gũi với con
người...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.