CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 283

- Chúng ta không phải là tù khổ sai.

- Chúng mày chưa no đòn đâu, quân chết tiệt... Viên trại trưởng

kiễng chân lên quát:

-Câm ngay! Tất cả về chỗ! Lũ chó Nga kia!

- Sao? nó nói cái gì?

- Chúng ta là lũ chó Nga à? Lập tức có một người to ngang, râu ria

xồm xoàn, lách đến trước mặt viên trại trưởng. Đó là thượng úy Jukôv.
Giơ nắm tay dí vào tận mắt viên sĩ quan Áo, ngón tay cái thò ra, anh ta
quát lớn, giọng như nấc lên:

-Mày đã bao giờ trông thấy cái thoi loi này của tao chưa đồ chó đẻ,

đã trông thấy chưa? -Rồi lắc lư cái đầu bù xù Jukôv nắm lấy hai vai
viên trại trưởng lay dữ dội làm cho hắn ngã ngửa ra, rồi cũng ngã sấp
lên người hắn. Các sĩ quan đang chen chúc quanh hai người đều im
lặng. Nhưng vừa lúc ấy có tiếng giày chạy rầm rập trên sàn ván: lính
Áo tới. Viên trại trưởng kêu lên "Cứu tôi với!" Bấy giờ Têlêghin liền
xô các bạn ra nói: "Các anh điên rồi sao, anh ấy bóp cổ hắn chết mất!",
đoạn nắm lấy hai vai Jukôv giằng ra khỏi viên sĩ quan Áo.

- Ông là một thằng khốn nạn! - chàng nói với hắn bằng tiếng Đức.

Jukôv thở hổn hển. Anh nói khẽ:

- Buông ra, tôi cho nó một trận - "chó Nga" phỏng?

Nhưng viên trại trưởng đã đứng dậy, đội cái mũ kê-pi nhàu nát lên,

nhìn rất nhanh và rất chăm chú vào mặt Jukôv, Têlêghin, Melsin và hai
ba người nữa đứng cạnh họ như để ghi nhớ lấy, rồi hùng dũng bước ra
khỏi lán, cựa giầy kêu loảng xoảng. Cửa lán lập tức đóng chặt lại, và
hai tên lính canh được đặt ở lối ra vào.

Sáng hôm ấy không có điểm danh, không có hồi trống tập hợp,

không có cà phê hạt sồi. Vào khoảng giữa trưa có mấy người lính Áo
đem cáng vào khiêng xác Vixkôbôinikôv đi. Cửa lại đóng kín. Mấy tù
binh đi đi lại lại giữa cái giường ván, nhiều người nằm dài ra. Trong lán
im phăng phắc. Sự tình đã rõ lắm rồi: nổi loạn, hành hung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.