CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 299

- Thằng bé tôi chết rồi.

Đoạn lại tựa má lên bàn tay, Têlêghin cúi xuống, vuốt tóc nàng.

Nàng thở hắt ra một tiếng não lòng.

-Ta đi đi. Để tôi bế cho. - chàng nói dịu dàng.

Người thiếu phụ lắc đầu.

- Tôi còn đi đâu nữa? Pan đi một mình đi, cám ơn lòng tốt của pan.

Têlêghin đứng lại một lát nữa, đội sụp mũ lưỡi trai xuống tận mắt và

bỏ đi. Vừa lúc ấy từ phía sau nhà thờ hai viên hiến binh dã chiến Áo
cưỡi ngựa phi nước kiệu qua, ủng ướt và bẩn, râu ria xồm xoàm, nước
da xám xịt. Họ nhìn Têlêghin, kìm ngựa lại, và người đi trước cất tiếng
khàn khàn gọi:

- Lại đây.

Têlêghin lại gần. Viên hiến binh cúi gập người xuống trên yên, đôi

mắt nâu rạn tia máu và sưng húp vì gió và vì mất ngủ như sờ nắn khắp
người chàng. Chợi đôi mắt ấy ánh lên:

- Một thằng Nga! - hắn reo lên, tay nắm lấy cổ áo Têlêghin. Chàng

chẳng buồn giằng ra nữa, chỉ nhếch mép mỉm cười cay đắng.

Họ giam Têlêghin vào một căn nhà kho. Đêm đã khuya. Tiếng đại

bác đổ dồn vẳng tới rõ mồn một. Qua một khe hở trên vách có thể thấy
ánh lửa đỏ mờ mờ ở chân trời. Têlêghin ăn một mẩu bánh mì lấy từ
đêm qua trên xe tải, đi đi lại lại dọc bức vách bằng ván, nhìn xem có
chỗ nào chui lọt không, vấp phải một bó rơm ép chặt, ngáp dài rồi nằm
xuống. Nhưng chàng chưa kịp ngủ thì tiếng đạn đại bác đã bắt đầu nổ
cách đấy không xa. Lúc bấy giờ đã quá nửa đêm. Những ánh lửa bùng
lên khi ngọn lửa chớp lòe qua các khe hở. Têlêghin nhổm dậy nghe
ngóng, Khoảng cách giữa các loạt đạn cứ ngắn dần lại, vách nhà kho
run lên bần bật, rồi bỗng có những tiếng súng trường bắn rất gần.

Rõ ràng là trận đánh đang nhích dần tới đây. Sau vách có những

tiếng nói hốt hoảng, một chiếc xe hơi mở máy. Có nhiều tiếng chân
chạy rầm rập. Một thân hình nặng nề từ bên ngoài xô vào vách. Và đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.