CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 382

nhẹ, tiếng nàng thở đều đều.

- Anh nghĩ đến một điều mà anh thấy khó quan niệm quá: em là em,

nhưng em lại là vợ anh nữa - sao lại có thể như thế nhỉ? Nhưng rồi anh
chợt hiểu ra, và anh định ra nói với em, nhưng bây giờ lại quên mất rồi.

- Thế cơ à? - Đasa nói, - anh ngồi xuống đây, còn em sẽ ngồi bên

anh. - Ivan Ilyits ngồi xuống ghế bành, Đasa ngồi một bên tay vịn, -Thế
anh nghĩ những gì nữa nào?

-Anh ngồi đây trong khi em ở ngoài bếp, anh nghĩ: "Có một sinh vật

kỳ diệu đã đến ở trong nhà anh..." Thế có bậy bạ không?

- Có, Đasa đáp, vẻ trầm tư, - rất bậy bạ.

- Em có yêu anh không, Đasa?

- Có, có chứ, nàng gật đầu, - em yêu mãi đến tận cây liễu nhỏ!

- Cây liễu nào?

- Anh không biết à: đến cuối đời mỗi người sẽ nằm xuống dưới một

nấm đất, và ở phía trên là một cây lệ liễu.

Ivan Ilyits nắm lấy hai vai Đasa. Nàng âu yếm để yên cho chàng ôm

chặt. Cũng như hồi nảo hồi nào trên bờ biển, cái hôn của họ kéo dài
mãi đến hết cả hơi. Đasa nói: "Ôi, anh Ivan!" và ôm lấy cổ chàng. Nàng
nghe tiếng chàng đập dồn dập, nặng nề, và thấy thương chàng. Nàng
thở dài, rồi vịn ghế bành đứng dậy và chỉ nói:

- Vào đây anh.

Năm hôm sau khi lên Pêtrôgrađ, Đasa nhận được bức thư của chị.

Katya báo cho nàng biết tin Nikôlai Ivanôvits đã từ trần.

"... Chị đã phải trải qua một thời gian buồn nản và tuyệt vọng. chị đã

cảm thấy rõ ràng rằng từ nay chị sẽ vĩnh viễn cô đơn. Ôi thật khủng
khiếp!... Khủng khiếp đến nỗi chị đã quyết định thoát ly càng sớm càng
tốt... Em có hiểu không?... Một phép mầu đã cứu chị... Có lẽ đó là một
sự tình cờ... Không, không phải, đúng như một phép nhiệm màu... Chị
không thể viết ra được... Khi nào gặp em chị sẽ kể..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.