CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 543

vẫn ngồi cười nụ... Ryabinkin chạy ra chỗ chúng tôi đứng, mặt đỏ gay,
mắt lồi ra, nói hết sức vui vẻ: "Các đồng chí thân mến - hắn nói thế. -tôi
đã biết từ lâu là các đồng chí sẽ trưng dụng nhà tôi cùng với toàn bộ tài
sản! Các đồng chí cho phép chúng tôi ăn bánh đã, nhân thể mời các
đồng chí cùng ngồi vào bàn với chúng tôi... Không có gì đáng xấu hổ
đâu, vì tất cả các thứ này đều là tài sản của nhân dân" - hắn giơ tay chỉ
vào bàn... Chúng tôi lúng túng giẫm chân tại chỗ một lát nhưng rồi
cũng ngồi vào bàn, tay vẫn cầm súng, mặt mày cau có... Ryabinkin thì
đon đả rót rượu, đưa bánh và thức nhắm cho chúng tôi, cười cười nói
nói luôn mồm. Hắn kể đủ thứ chuyện, kể chuyện nào cũng lắm ý xỏ
lá... Khách khứa cười ha hả, rồi chúng tôi cũng cười theo. Hai bên thi
nhau kể chuyện buồn cười về bọn tư sản, rồi bắt đầu tranh luận, nhưng
hễ trong bọn có vẻ hơi cáu một chút là chủ nhân chuốc vôđka ngay:
toàn uống bằng cốc trà to tướng... Họ bắt đầu mở nút sâm banh, còn
bọn chúng tôi thì đem súng đặt hết vào một góc phòng... Tôi nghĩ loáng
thoáng: "Tsertôgônôv! có phải chính mày đang loạng choạng bám vào
từng cái cột một đi trong phòng đấy không? "Hai bên bắt đầu đồng
thanh hát bài này bài nọ. Đến tối bọn tôi đem khẩu đại liên đặt ở trước
thềm để đừng có người ngoài nào mò vào... Cả bọn chén suốt đêm, rồi
cả ngày hôm sau nữa. Tôi đã đền bù được thật bõ cả cuộc đời câm lặng
của tôi. Nhưng thằng Ryabinkin vẫn lừa bọn tôi, chà, cái thằng lái buôn
chết tiệt!... Trong khi bọn tôi đánh chén, hắn với cô hầu gái đã có đủ thì
giờ đem bao nhiêu kim cương, vàng bạc, những thứ đáng tiền tuồn hết
đến một nơi an toàn. Rốt cục chỉ trưng dụng được mấy bức tường với
lại bàn ghế... Chao ôi cái thằng cha Ryabinkin tiễn đưa chúng tôi ra về
mới cảm động chứ! Hắn nói, dĩ nhiên là vẫn đang say khướt: "Các đồng
chí thân mến, các đồng chí cứ lấy đi, lấy hết đi, tôi không tiếc thứ gì
đâu, tôi xuất thân từ nhân dân, thì tôi cũng sẽ trở về với nhân dân..." Và
ngay hôm ấy hắn chuồn ra nước ngoài. Còn tôi thì bị giải vào Tseka.
Tôi nói với họ: "Tôi có tội, đem bắn tôi đi". Chỉ vì xét thấy tôi vô ý
thức mà họ không xử bắn. Tôi thì mãi cho đến bây giờ vẫn còn mừng là
được bữa chén ra trò... Có cái để mà nhớ thật...!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.