CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 546

Có ma nó biết như thế là thế nào. - Têlêghin vừa nói vừa khuây khuấy
trong ca nước chè.

- Ở đâu đến?

- Ở làng Privolnaia. Họ kéo đi một đoàn rất đông, nhưng dọc đường

họ bị bọn cô-dắc chặn lại, giết mất một số. Vẫn là dân tứ xứ, nghèo khổ
cả. Ở làng có hai thằng sĩ quan cô-dắc tập hợp được một đội, đang đêm
đột nhập vào làng, giải tán ủy ban và treo cổ mất mấy người.

- Nói tóm lại vẫn là câu chuyện thường lệ,

- Xapôjkôv nói, phát âm rõ từng chữ một. Hình như anh ta say lắm

rồi, và gọi Têlêghin vào là để nói cho hả... Ivan Ilyits thì mõi mệt đến
nỗi cả thân thể chàng như kêu ong ong lên, nhưng được ngồi trên đệm
êm và nhấp nước chè nóng, chàng thấy dễ chịu đến nỗi không muốn bỏ
đi, tuy ngồi với Xapôjkôv bây giờ cũng khó lòng nói được chuyện gì
cho ra hồn.

- Vợ cậu đâu rồi hả Têlêghin?

- Ở Pêtrôgrađ.

- Cậu này kỳ quặc thật. Giá phải thời bình thì cậu đã trở thành một

anh trưởng giả tối ư chính thống rồi. Một bà vợ đức hạnh, hai đứa con
đức hạnh và một cái máy hát... Thế quái nào cậu lại vào Hồng quân
nhỉ? Thế nào rồi cậu cũng sẽ mất mạng...

- Thì tôi đã nói cho cậu nghe rồi...

- Hay là cậu định kiếm lấy cái thẻ đảng viên đấy?

- Nếu cần cho công việc chung, tôi cũng sẽ vào đảng.

- Còn tớ ấy à, -Xapôjkôv nheo nheo đôi mắt sau cặp kính đã mờ đi vì

hơi người, - tớ thì dù có bỏ vào nồi ninh ba lượt nước cũng không thành
cộng sản được...

- Ấy đấy, nếu có ai kỳ quặc ở đây thì chính là cậu đấy, Xerghêy

Xêgyêvits ạ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.