CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 649

Nhưng đến đây Kulitsek nghển cái mũi diều hâu lên, nhìn Đasa xoi

mói. Tuy vậy điều đó chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Đôi mắt Đasa sáng
bừng lên vì xúc động, mấy ngón tay nhỏ nhắn của nàng, giá lạnh và co
quắp lại, cho Kulitsek thấy rất rõ rằng mình có thể yên tâm; tuy là vợ
của một sĩ quan đỏ, Đasa sẽ không đời nào phản bội. Kulitsek tiến đến
sát Đasa, nhìn vào mắt nàng hỏi:

- Trong nhà này không có ai nữa đấy chứ? (Đasa hối hả gật đầu mấy

cái). Cô nghe đây, Đarya Đmitrievna ạ, những điều tôi sắp nói ra đây sẽ
đặt tính mạng tôi vào tay cô...

- Anh là sĩ quan của Đênikin à?

- Vâng. Đasa bẻ ngón tay kêu răng rắc, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ - nhìn

vào màu xanh sâu thẳm kia...

- Với tôi anh không có gì phải sợ...

- Tôi cũng biết chắc như thế... Tôi muốn xin cô cho tôi trọ ở đây mấy

hôm. Hắn nói câu này bằng một giọng rắn rỏi, gần như có ý hăm dọa.
Đasa cúi đầu.

- Được.

- Nhưng nếu cô sợ... (Hắn lùi lại một bước) Không chứ? Cô không

sợ chứ? (Hắn lại tiến tới sát nàng) Tôi hiểu, tôi hiểu... Nhưng cô chẳng
có gì phải sợ đâu... Tôi là người rất thận trọng... Tôi chỉ ra khỏi nhà vào
ban đêm thôi... Không có một ai biết tôi đang ở Pêterburg... (Hắn rút từ
trong một nếp gấp của chiếc mũ lưỡi trai ra một tấm thẻ quân nhân)
Đây... Ivan Xvisev. Chiến sĩ Hồng quân. Giấy thật đấy. Chính tay tôi
móc ra... Thế cô muốn biết về Vađim Pêtrôvits à? Theo tôi, ở đây có
một sự lầm lẫn gì đấy... Kulitsek nắm lấy hai tay Đasa, xiết chặt:

-Thế ra cô đứng về phía chúng tôi à, Đarya Đmitrievna? Cảm ơn cô.

Toàn thể giới trí thức, tất cả giới sĩ quan bị lăng nhục, hành hạ đang tập
hợp lại dưới ngọn cờ thiêng liêng của quân tình nguyện. Đó là một
quân đội của những kẻ anh hùng. Và cô sẽ thấy: nước Nga sẽ được cứu
thoát, sẽ được những bàn tay trắng trẻo cứu thoát. Còn những quân đê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.