CON ĐƯỜNG ĐÊM - Trang 112

- Mẹ muốn giết chết hắn ta. Mẹ thề sẽ giết chết hắn ta - Bà thét
- Trong bệnh viện mẹ chịu đựng thế đã quá đủ rồi, Carol ạ. Khi J.B. đưa tay
ra, mẹ nghĩ ông ấy tìm mẹ, mẹ nghĩ hoá ra ông ấy cũng tìm được đường trở
lại với mẹ. Nhưng ông ấy thì thầm tên mụ ta. Tên mụ ta!. Bây giờ lão già
da đỏ bẩn thỉu kia lại tới đây.
- Mẹ ơi, mọi việc qua rồi. Chuyện ấy đã qua rồi. - Carol an ủi
- Không, chưa qua đâu
- Mẹ có tức giận về việc này chẳng còn quan trọng nữa - Giọng nói Carol
cũng không mang vẻ cáu kỉnh
- Sao mẹ không còn quan trọng nữa?
- Suỵt!
Lana nhận ra hai người bắt đầu nghi hoặc, nên mở cửa lần nữa rồi lại đóng
mạnh vào. Cô đã nghe đủ để biết rằng Katheryn vẩn còn ghen về quan hệ
của ông John với mẹ Hawk, kể cả khi cả hai đều đã nằm dưới mộ
Bước vào phòng khách, Lana bỏ mũ. Hai người phụ nữ kia chăm chú theo
dõi cử chỉ của cô:
- Tôi tưởng cô đi cưỡi ngựa cơ mà, cô Lana? - Carol hỏi
- Sau bữa trưa mới đi, Carol ạ. Anh Chad sẽ đi cùng - Cô buông mình
xuống ghế bành, để mũ lăn xuống bên. - Có chuyện gì vậy? - Cô hết nhìn
Carol lại nhìn Katheryn
Người đàn bà cao tuổi hơn quay người đi:
- Tôi đau đầu quá! Có lẽ bởi đi nắng quá nhiều - Giọng bà trở nên hoàn
toàn bình thường - Sáng nay tôi dại quá đã không đội mũ
Lana hối hận đã hỏi vậy và buộc người phụ nữ phải nói dối. Cô nhỏm dậy,
viện cớ đi khỏi phòng:
- Tôi xem còn cafe không?
Câu chuyện vừa bị gián đoạn không được tiếp tục nữa. Cô thấy thương hại
Katheryn. Cuộc đời bà đầy nỗi ghen tuông cay đắng. Chắc bà đã hành hạ
mình từng giây phút và giờ vẫn như vậy. Lana thở dài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.