CON ĐƯỜNG ĐÊM - Trang 66

Lana rơi mình xuống ghế sofa.
- Có cần gọi bà láng giềng sang đây ngồi cùng chúng ta không?
- Không, giờ tôi không chịu đựng được tính bẻm mép của bà ấy.
Cô tự hỏi phải anh đã nói “cùng chúng ta”
- Anh không cần phải ở lại - cô nói - Tôi tự lo liệu được
Ánh mắt của anh lướt qua người cô:
- Nếu không nghe được tin Chad, chắc chắn chị sẽ gọi điện cho bệnh viện.
Khi ấy khó giải thích được người phụ nữ trẻ bên điện thoại là ai. Tốt hơn để
tôi gọi
- Tôi hiểu - Lana thì thầm - Vì thế anh ở lại đây - cô hiểu ra anh không định
giúp cô mà chủ yếu để gia đình bệnh nhân bớt khó khăn - Tôi thấy anh đến
cùng bà Faulkner
- Đúng! - Hawk ngồi duỗi chân trên ghế bành. Anh chăm chú nhìn cô
- Ông John nói bà ấy đi xa, đến một điền trang nào đó ở phương Bắc. Anh
đưa bà ấy đến đây à?
- Đúng thế! Khi được bệnh viện báo tin, bà ấy đã đề nghị tôi lái máy bay
đưa đến đây
Điều ấy có nghĩa là anh là phi công.
- Điền trang ấy của ông John à?
Cô phần nào vẫn chưa thể tin được ông ấy không phải là người gác đêm mà
là một trong những người đàn ông giàu nhất đất nước này
- Đúng thế!
- Trước đó ông ấy có sống ở đấy không? Một lần ông ấy nói đã lớn lên ở
phương Bắc - cô chợt hiểu mình biết về ông ít ỏi nhường nào
- Có, nhưng từ nhiều năm nay ông ấy đã không sống ở đó nữa. Mùa hè họ
về lại nơi ấy vài lần - Hawk để tâm tới cốc coffee hơn là tới cuộc nói
chuyện
Lana bắt đầu kể về thời gian cô quen biết John. Cô muốn nói về ông. Kỷ
niệm làm thức dậy tất cả những gì họ cùng làm, những điều họ cùng trao
đổi. Đột nhiên cô nhận ra dòng nước mắt tuôn dài trên má
- Xin lỗi đã làm anh thấy tẻ nhạt. - cô nói và đặt cốc coffee uống cạn sang
bên - Ông John và tôi là bạn bè, bạn bè rất thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.