CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 110

chân bị cắn đau. Tôi vừa đạp lên một đội quân kiến. Tôi phủi chúng
đi, định chạy về quán thì thấy con thằn lằn tội nghiệp đã chết giữa
đường. Xe đạp cán ngang, nó chết trong khi cái đầu vẫn gục chào thái
quá. Bầy kiến diễu hành đến bên nó, tôi cầm đuôi nhặt nó lên đi về
quán rượu, định bụng chôn cất nó đàng hoàng.

Bên ngoài quán có một người đàn ông đi chân không đứng dưới cơn
nóng bức. Ông chỉ mặc mỗi cái quần dài thảm thương, mái tóc xù xì
dính chất đỏ và mấy cọng rác. Ông có vết thương lớn ở lưng và một
vết nhỏ hơn ở tai. Ruồi bu quanh ông còn ông cứ co rúm. Thỉnh
thoảng ông lại bật cười khúc khích. Tôi cố đi qua, nhưng ông cứ chặn
ngang đường.

“Bà chủ Koto!” Tôi gọi.

Người đàn ông đi đến bên tôi. Một bên mắt ông cao hơn mắt bên kia,
miệng nhìn như vết thương đang mưng mủ. Ông rúm ró, dậm chân,
cười to rồi thình lình chạy vô quán. Tôi đi sau ông, mang theo con
thằn lằn chết như nó là bùa bảo vệ. Tôi thấy ông núp sau nồi đất. Ông
gầm gừ với tôi.

“Bà chủ Koto!” Tôi gọi nữa.

Người đàn ông điên cười khúc khích lộ ra hàm răng đỏ, rồi xông về
phía tôi. Tôi liệng con thằn lằn chết vào mặt ông. Ông cười to, la hét
rồi ngã vào ghế dài, lại cười khúc khích trong cơn khoái trá điên loạn.
Ông đứng dậy, đi lung tung, chẳng để ý đồ đạc, vỗ lên các bàn gỗ và
ghế dài. Ông đi sau tôi. Tôi chạy vòng tròn. Ông chạy hấp tấp quanh
sàn như con cua kỳ quái nhanh nhẹn, với vẻ hoạt bát hồ hởi của đứa
trẻ, ông thấy con thằn lằn chết và bắt đầu nghịch nó. Ông ngồi lên cái
bàn lật ngửa. Hai mắt ông đảo ngược quanh hốc mắt, rồi ông bắt đầu
ăn con thằn lằn.

“BÀ CHỦ KOTO!” Tôi hét lên hết cỡ âm lượng trong nỗi khiếp sợ vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.