CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 112

Sau đó, bà mang bàn ghế ra ngoài chà bằng xà phòng đặc biệt, quét
rửa quán bằng thuốc tẩy đậm đặc. Bà mang bàn ghế vào lại lúc mặt
trời đã hong khô rồi đi tắm, bà luôn tắm trước khi có khách buổi chiều
đến.

Tắm xong, bà bưng tô cháo tiêu và khoai mỡ vào quán. Bà đặt mạnh
xuống, nói: “Đói lâu rồi thì tốt hơn mày ăn hết đi.”

Tôi cám ơn, bà lại ra ngoài. Tôi rửa muỗng và yên ổn ngồi ăn. Cháo
nóng nên tôi uống nhiều nước. Khoai mỡ mềm và ngọt. Có vài miếng
thịt và đồ vụn trong cháo, tôi ăn gần hết mới nhận ra một miếng đích
thị là đầu gà. Cháo tiêu cay nhói lên óc, và tôi tin chắc đầu con gà
đang chiếu tướng mình. Bà chủ Koto mang cái bùa bóng loáng dầu cọ
vào. Bà lôi cái ghế dài ra trước cửa, leo lên, treo cái bùa lên cây đinh
ở cửa. Lần đầu tôi để ý thấy bà có chút râu.

“Cháu không thích đầu gà.” Tôi nói với bà.

“Ăn đi. Bổ óc đó. Nó làm mày thông minh hơn, với lại mày mà ăn
mắt sẽ nhìn thấy được trong bóng tối.”

Tôi không ăn. Bà leo xuống, kéo ghế lại chỗ cũ, đứng trước mặt tôi.

“Ăn đi,” bà nói.

“Cháu hết đói rồi.”

Bà chủ Koto nhìn tôi trừng trừng. Bà xoa mấy thứ dầu hăng hắc trên
da. Trông bà rạng rỡ và mạnh mẽ. Dầu có mùi khó chịu nên tôi nghĩ
đó là nguyên nhân khiến các tinh linh khoái bà.

“Vậy là mày không ăn?”

Tôi biết nếu không ăn, bà sẽ nổi giận và chắc về sau chẳng bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.