CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 113

cho mình ăn nữa, cho nên, dù miễn cưỡng và dù ghét nhưng tôi vẫn
ăn. Tôi nhai rồm rộp đầu con gà, cắn vỡ cái mỏ nó, nuốt cái mào đỏ,
tôi gặm sạch lớp thịt mỏng trên sọ nó.

“Còn mắt thì sao?”

Tôi hút mắt nó, nhai rồi phun ra sàn.

“Lượm lên!”

Tôi lượm lên, dọn bàn rồi đi rửa đĩa. Lúc quay lại bà đã đem ly rượu
cọ ngon nhất của bà cho tôi. Tôi ngồi trong góc, gần nồi đất và an
bình uống.

“Đàn ông phải vậy chứ,” bà nói.

Rượu cọ ngấm vào tôi quá nhanh, tôi ngồi thẳng lưng ngủ gà gật. Tôi
tỉnh lại lúc vài người khách ồn ào đến. Họ có mùi thịt sống và máu
thú.

“Rượu cọ!” Một người gào lên.

Ruồi bu quanh mấy người khách mới. Bà chủ Koto mang lên một bầu
rượu lớn. Họ nhanh chóng uống hết và nhiệt độ buổi chiều làm tăng
mùi của họ. Họ ồn ào hơn. Họ hăng tiết cãi vã nhau về chính trị. Bà
chủ Koto cố làm dịu nhưng tất cả đều lơ bà đi. Họ cãi vã với vẻ hung
tợn say sưa bằng ngôn ngữ không thể hiểu nổi, mà càng hung hãn thì
họ càng hôi hơn. Một người rút dao ra, hai người khác đánh ngã hắn.
Trong cuộc lộn xộn, họ quậy loạn bàn ghế, đập tan bầu rượu, ly tách,
tước được vũ khí tên đó. Khi họ lấy được con dao rồi, một người gào
lên, “Thêm rượu!”

Bà chủ Koto đi ra, đem theo cây chổi. Họ thấy vẻ kích động trên mặt
bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.