CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 114

“Không thêm rượu!”, bà nói, “mà đền mấy đồ đổ bể đi.” Họ trả tiền
mà chẳng phàn nàn gì rồi đi ra, cãi vã khí thế hơn lúc nãy.

Tôi quay lại góc ngồi, uống hết ly rượu. Bà chủ Koto rót thêm một
chút cho tôi. Hương vị món cháo tiêu chất lượng của bà ở sân sau bay
vào. Chiều tàn dần, chúng tôi ngồi chờ khách. Rồi các vị khách kỳ
khôi đến. Một ông say mèm đi vào, miệng cứ chửi rủa.

“Hãy nhìn con cóc đó,” gã nói về tôi. “Hãy nhìn mụ đàn bà có râu
đó,” gã nói về Bà chủ Koto.

Rồi gã chạy vội ra ngoài, lại quay vào gọi bầu rượu cọ. Khi rượu
được mang đến, gã lặng lẽ uống, đôi lúc vênh mặt lên chửi mọi thứ.
Gã chửi thằn lằn, ruồi, ghế dài và trần nhà. Xong lại trở nên im lặng,
an lành uống rượu.

Một khách khác vào, hắn bị lé hội tụ nặng đến nỗi mắt tôi cũng bắt
đầu lé vì dòm hắn.

“Mày nhìn cái gì?” Hắn hỏi vẻ giận dữ.

“Mắt chú,” tôi nói.

“Thì sao? Mày không có mắt à?”

“Có, nhưng cháu không nhìn chúng được.”

Hắn đi đến, kí đầu tôi. Tôi đá vào ống chân hắn. Hắn lại kí đầu tôi
đau hơn. Tôi vội đi lấy cái chổi của Bà chủ Koto, quay vào đánh lên
đầu hắn. Hắn la lên, lùi lại, tôi lại đánh hắn nữa. Gã say kia bắt đầu
chửi. Gã chửi loại người bị lé, chửi mấy cây chổi, rủa bọn trẻ con rồi
lại im lặng. Bà chủ Koto vào, tịch thu cây chổi. Tôi ngồi xuống.

“Mang rượu cho tôi,” ông khách lé nói. “Rồi đe thằng nhỏ của bà đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.