CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 116

chúng rút xuống cho đến khi không cao hơn mức một con gà trung
bình. Chúng đều lé mắt. Chúng đi quanh mấy chỗ nước đái của ông
điên, dẫm lên và tạo ra tiếng ong vo ve. Nhìn nơi nào tôi cũng thấy
tinh linh mắt lé. Tôi la lên, còn gã điên đang chửi rủa mặt trăng. Bà
chủ Koto dẫn tôi ra ngoài, đưa chút nước và tiêu cá sấu bảo tôi nhai.

“Bây giờ mày nên về đi,” bà nói.

Tôi im lặng.

“Ra ngoài trời cho thoáng rồi về đi.”

Tôi ở bên ngoài một lát. Trăng lộ ra trên bầu trời, to, sáng, và trắng.
Nó trắng rồi trở nên bạc, và tôi nhìn thấy có gì đó chuyển động trên
mặt nó. Tôi không ngưng nhìn được vì nó đẹp quá, và quá thấp trong
khoảng trời xanh sẫm. Tôi ngắm nó hồi lâu, rồi các giọng ngọt ngào
khuấy động trong tai tôi, chợt Bà chủ Koto đi ra, hỏi: “Mày đang làm
gì vậy?”

Bà nhìn lên, thấy mặt trăng, nói: “Sao mày nhìn trăng? Chưa bao giờ
thấy trăng à?”

“Không giống cái này.”

“Đi vô, lấy đồ của mình rồi về đi. Sắp tối rồi.”

Tôi dứt mình ra khỏi trăng, đi vào quán. Cái quán đầy nhóc những
con người kỳ dị nhất. Có ông trong góc nói lớn rằng ông vừa trở về từ
cuộc chiến của Hitler. Chẳng ai thèm tin ông.

“Hitler chết nhiều năm rồi,” ai đó nói.

“Tôi đã giết Hitler,” ông lớn tiếng nói.

“Bằng cách nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.